Lần đầu tiên đến đón con riêng tan học, tôi đã cố tình mặc bộ đồ thỏ ren, chuẩn bị giả vờ ngã vào lòng cậu ta.
Thế nhưng… cái thằng nhóc con tám tuổi trước mặt này là sao?!
Sau khi nhận ra mình đã xuyên đến sớm hơn mười năm và còn bị ép phải đi theo kịch bản của một cuốn truyện người lớn, tôi quyết định buông xuôi.
Hệ thống chuẩn bị cho tôi đồ chơi người lớn.
Tôi liền trùm tất lưới lên đầu, xách roi da đuổi đánh con riêng hai dặm đường: “Toán thi được 4 điểm, mày muốn tao nổi điên hả?!”
Hệ thống bắt tôi chuốc say con riêng rồi lừa vào phòng dạy cậu bé “nấu ăn”.
Tôi vừa ợ một cái no nê vừa thúc giục cậu ta múa cái xẻng nhanh lên: “Món Phật nhảy tường này hơi dai, tự phạt một chai sữa đi!”
Sau này, người chồng tổng tài tưởng đã chết nhiều năm của tôi trở về nước để xử lý kẻ sa đọa đạo đức là tôi.
Mấy đứa con riêng “chính đến phát tà” của tôi đã khinh bỉ đuổi ông ta ra khỏi cửa: “Đến mẹ tôi còn không hầu hạ nổi, ông cũng xứng làm bố tôi à?!”