Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/7fQuiuu3BH

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Không ngờ, sau khi A Hoa về nhà…
“Ngươi nói, Vương gia bảo ngươi đi bỏng đầu gối của thư Phó gia, còn thưởng cho ngươi năm mươi lượng bạc?”
A Hoa gật đầu:
“Ngươi lừa ai đấy? Trước đây ngươi còn nói Vương gia coi trọng thân của ngươi.”
“Ngươi chắc chắn là…”
“Ối, ngươi cút ra ngoài.”
“Ngươi không sạch rồi.”
…
14.
Ta mấy ngày liền không A Hoa. May mắn là mọi việc đã giải quyết xong.
Đã tổn thương thân của ta, ta không là một thánh mẫu mà chọn cách tha thứ.
là, để tiễn sứ thần, Hoàng thượng quyết định đưa mọi người đến bãi săn để săn bắn.
Ta đến cho đủ số, lại không biết cưỡi ngựa, đành sai người dắt dây cương đi dạo núi. Dù sao thì quan trọng là tham gia thôi mà.
Nhưng không biết là ta may mắn quá, hay thân phận Mặc An quá dễ người ta để ý, một đám sát thủ áo đen xuất hiện trước mặt ta.
Tên sát thủ béo dẫn đầu nhìn ta, dường như đã đoán ta đang nghĩ gì.
“Không , là vì cái miệng của ngươi.”
Ta: …
Tục ngữ có câu, hai khó địch bốn . Huống chi là mười mấy cung tiễn thủ.
Ta một mũi tên bắn trúng ngực. Trước khi đi, ta có một suy nghĩ.
“Xong rồi.”
Phía sau vang lên kêu kinh ngạc của mọi người:
“Vương gia.”
“ mời thái y.”
“Vương phi cũng xỉu rồi.”
…
15.
Khi ta lại lần , ta đang nằm chăn gấm. Nha hoàn bên cạnh nghe của ta vội vàng chạy đến.
“Vương phi điện hạ.”
Ta theo bản năng đáp một , sau khi phản ứng lại, ta trợn tròn mắt sờ loạn lên ngực mình. nha hoàn nhìn thì đỏ mặt.
Không thương. Ta không đã tên bắn trúng sao?
“Thái y đến rồi, , Vương gia trúng tên rồi.” Ơ?
Ta và Mặc An, đã đổi lại thân xác rồi!
Thật… cảm động quá.
Ta vén chăn lên, dắt nha hoàn đi vào lều của Mặc An.
Hắn ta tóc đen xõa chiếc gối ngọc, mặt không còn chút máu.
Ta chột dạ muốn lùi ra, nhưng lại nhớ đến chuyện Mặc An đã ép ta đi chân trần gạch vụn, cảm giác tội lỗi lòng lập tức biến mất. Có lẽ đây chính là quả báo.
Ta bước đến, đôi mắt dài và hẹp của Mặc An khẽ mở.
Nhìn ta, giọng nói khàn khàn hơi run rẩy, yếu ớt nghiến răng nói: “Ta cảm ơn ngươi.”
Ta cười ha ha: “Khách sáo rồi, ta và ngươi ai ai.”
Phó Điềm Nhi khóc lóc chạy vào, nhào vào ngực Mặc An. Vừa lúc mũi tên người Mặc An vẫn chưa rút ra, ta trơ mắt nhìn mũi tên lại cắm sâu thêm vài phân. Thái y bên cạnh nhìn mà kinh hồn bạt vía.
Mặc An cuối cùng cũng đi. Phó Điềm Nhi cũng sợ hãi đến xỉu theo.
…
16.
Ngày hôm sau, Mặc An lại liền gọi ta đến. Ta dụi mắt đi vào lều của Mặc An.
“Tìm ta gì?”
Mặc An mặt hơi ngượng ngùng, vành tai đỏ ửng:
“Tô Vãn.”
Giọng hắn ta rất nhỏ.
“Hả?”
Ta tò mò nhìn hắn ta.
Mặc An quay mặt đi: “Tô Vãn, sau khi về vương phủ, chúng ta…”
“Thôi, về rồi nói.”
Phó Điềm Nhi giận dữ đi về phía ta, đưa ra bẻ vai ta:
“Đồ tiện nhân, có ngươi đã dụ dỗ Mặc An ca ca không?”
Ta cao hơn ta một chút, trực tiếp ra đẩy ta một cái. ta ngây người ngồi bệt xuống đất. Mặc An đi theo ra sau lưng sững sờ.
“Ngươi đẩy ta gì?”
“ ta đẩy ta.”
…
Phó Điềm Nhi không nhịn khóc rống lên:
“Đều là tại ngươi, nếu không Mặc An ca ca không nói những lời đó ta.”
Mặc An không nhịn đi lên phía trước ho khan hai , nhìn Phó Điềm Nhi ánh mắt đầy băng giá:
“Đủ rồi, ta nợ ngươi một ân tình, nhưng sau , đừng đến tìm ta .”
Phó Điềm Nhi trừng mắt nhìn ta vài cái:
“Đồ tiện nhân, ta nhất định cướp lại Mặc An ca ca.”
Nói xong liền chạy nhanh đi.
Nha hoàn phía sau ta cũng đi theo:
“ thư, đợi ta .”
Ta không ngờ nam chính lại đột ngột đoạn tuyệt quan hệ nữ phụ như vậy. Nhưng những điều có liên quan gì đến ta chứ?
Ngược lại lại mắng một cách vô cớ.
Mặc An ho khan vài rồi người đỡ trở về lều.
Ta nhún vai, ngậm một cọng cỏ đuôi chó nằm bãi cỏ trước rừng, nhớ lại giấc mơ lúc nhỏ.
mơ xuất hiện một tiên đồng mặc trang phục cổ trang. Vẻ ngoài vô cùng tinh xảo. Đáng tiếc vừa dậy thì không còn gì .
Giá như tiên đồng đó cũng ở thế giới thì tốt biết mấy, có lẽ còn có xem tiên đồng đó lớn lên như thế nào.
Nghĩ vậy, ta nhắm mắt lại.
17.
Khi ta lại lần , trời đã chạng vạng, còn ta thì đang đứng vách đá.
“Chuyện gì thế ? Mộng du à?”
Bên cạnh truyền đến giọng nói của Phó Điềm Nhi:
“Cuối cùng cũng rồi, Tô Vãn.”
Ta quay đầu lại, phía sau ngoài Phó Điềm Nhi ra, còn có hai tên bắt áo đen. Béo lùn, dựa vào dáng người của hai người, ta có nhận ra là Upsy Dipsy và Makka Pakka.
“Là các ngươi.”
“Upsy Dipsy và Ma gì đấy.”
Tên to con đứng sau lưng ta suýt chút cười cong cả người.
“Vương phi quả nhiên thông minh.”
Tên còn lại thì mang theo sự giận dữ nói:
“Ta tên là Makka Pakka.”
Ta gật đầu, nhướng mày:
“Bắt à?”
Cả hai người gật đầu.
“Ồ.”
Ta thản nhiên ngồi xuống một tảng đá bên cạnh. Phó Điềm Nhi lại kêu to.
“Mặc An ca ca nhất định đến ta, Tô Vãn, ngươi đừng quá đắc ý.”
Ta: …
Ta ngồi xuống thôi mà, đại tỷ.
“Ồ, tùy thôi.”
Nhìn dáng vẻ lơ đãng của ta, Phó Điềm Nhi trợn tròn mắt hét lớn:
“Ngươi đừng nghĩ Mặc An ca ca ngươi.”
“Không nào, người Mặc An ca ca thích là ta, Tô Vãn, ngươi đừng có mơ tưởng viển vông.”
Ta: “Ngươi câm miệng đi, đồ não yêu đương.”
Phó Điềm Nhi nhìn ta, điên cuồng gào thét hai tên bắt :
“, giế-t tiện nhân đi, các ngươi muốn gì ta cũng có cho các ngươi.”
“Giế-t ta đi.”
Phó Điềm Nhi vừa nói xong, đã một tên bắt đấm , khuôn mặt trắng mịn sưng lên cao.
“Ồn ào quá.”
“Nếu không ngươi còn có ích, bây giờ lão tử tiễn ngươi xuống dưới.”
Nói xong lại nhìn ta. Ta động tác khóa miệng, không nói gì .
Hai tên bắt hiển nhiên rất hài lòng sự biết điều của ta, sắc mặt khá hơn nhiều.
“Đại ca, sao chúng ta lại bắt hai nữ nhân? Chẳng An Vương gia kia có nửa sao?”
“Ngươi ngốc à, hôm đó ở tiệc mừng thọ không nhìn sao? An Vương gia thích cả hai, một người thì công khai liếc mắt đưa tình, một người thì đau lòng đến mức đích thân mời thái y.”
“Thế nào cũng có một người có ích.”
18.
Khi Mặc An đến, khuôn mặt tuấn tú của hắn ta tái nhợt, ngực vẫn không ngừng rỉ máu, ta chột dạ quay đầu đi.
Nhìn bọn ta đứng vách đá, đuôi mắt Mặc An đỏ au:
“Các ngươi muốn gì?”
“ .”
Mặc An nhếch môi:
“.”
Hai tên bắt cũng không ngờ Mặc An lại dứt khoát như vậy, bắt đầu tỏ vẻ vui mừng, đằng chân lân đằng đầu.
Sau khi nhận lấy Mặc An ném đến, bọn chúng nhìn lòng bàn rồi cười lạnh một .
“Nửa , có một nữ nhâm.”
“Muốn người còn lại, thì dùng nửa kia để đổi.”
Gió vách đá rất lớn, Phó Điềm Nhi co ro dưới đất dậy liền nhìn Mặc An, vội vàng khóc rống lên:
“Mặc An ca ca ta.”