Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/7pkKv9dhwI

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
“Tẩu tẩu” bất giác cúi đầu: “…”
Mẫu thân giơ tay ra hiệu ta đừng nói nữa: “Tiêu Nhi đã đến rồi, vậy thì cứ yên tâm ở lại trong trước đã.”
“Chuyện cưới xin chúng ta sắp xếp sớm nhất có thể.”
Huynh trưởng suýt thì quỳ xuống: “Mẫu thân! Chuyện này… bên nhà họ Tống…”
Mẫu thân có chút kinh ngạc nhìn sang: “Con vẫn chưa biết à? Đã hủy hôn từ lâu rồi.”
Ta im lặng ngẩng đầu không nhìn huynh trưởng, nghe thấy huynh ấy nghiến răng nói: “Mẫu thân, thật ra Tiêu Nhi…”
Mẫu thân giơ tay day day thái dương:
“Ta mệt rồi, có chuyện gì sau này hãy nói. Con không ở đây mấy năm nay, sức khỏe ta ngày càng sa sút, sau này đừng nghịch ngợm làm ta tức giận nữa.”
Một câu nói nhẹ nhàng chặn đứng thú nhận mà huynh trưởng sắp nói ra.
“Hoan Nhi, con cho người dọn dẹp một viện tử có cảnh quan đẹp một chút, đưa Tiêu Nhi qua đó, tiện thể đi dạo trong luôn.”
Ta đành phải gật đầu.
Phụ thân ta, người chẳng có mấy cơ hội xen vào, cuối cùng cũng tìm được dịp: “Nhi tử, đến thư , ta có chuyện muốn nói với con.”
Ta nhìn huynh trưởng thất thểu đi theo sau phụ thân, tâm trạng lại vui vẻ trở lại.
Tuy không bị ăn đòn, nhưng cũng bị đả kích tinh thần nặng nề, không lỗ.
Thế là, ta mỉm cười đi đến trước mặt “tẩu tẩu”: “Vậy chúng ta đi thôi, tẩu… tẩu.”
Người này đứng dậy, tầm mắt của ta chỉ có thể chạm đến ngực “nàng”.
Ta lặng lẽ lùi lại mấy bước, diện với đôi mắt muốn nói lại thôi của “nàng”.
Rõ ràng biết xung quanh có người “nàng” không thể nói chuyện, ta vẫn cố ý hỏi: “Sao thế tỷ tỷ?”
“Nàng” lắc đầu, yên lặng đi theo sau ta.
Ta cho người dọn dẹp viện tử gần nơi ở của huynh trưởng nhất, rồi quay đầu nói với “nàng”:
“Dọn dẹp cũng cần chút thời gian, tẩu tẩu hay là đến viện của muội nghỉ ngơi một lát trước đã.”
12
Về đến viện, ta cho tất cả người lui ra ngoài.
Ngay giây tiếp theo, “tẩu tẩu” liền giật khăn che mặt xuống, ung dung ngồi xuống bên bàn.
Nhìn động tác phóng khoáng của “nàng”, ta không nhịn được cười: “Huynh không sợ có người vào à?”
“Nàng” rót một chén trà, nhưng không vội uống, mà lại đặt trước mặt ta, rồi mới rót cho mình chén thứ hai.
“Nàng” uống một ngụm trà rồi mới cười nhìn sang, nói trúng tim đen: “Vậy chẳng phải đúng ý muội sao?”
Ta cũng cười: “Vốn là thế, nhưng giờ thấy huynh và huynh trưởng kết hôn với nhau cũng không tệ.”
“Sau này trong không còn nhàm chán nữa.”
“Nàng” nhíu mày, vẻ mặt lập tức trở nên đau khổ: “Đừng…”
Ta không nhịn được cười, người này cũng lắc đầu cười theo, thở một hơi: “Đúng là tạo nghiệt mà.”
Ta chống cằm nhìn “nàng”, hôm nay có lẽ vì có khăn che mặt nên không trang điểm, khuôn mặt sạch .
Lúc này “nàng” cười lên, một đôi mắt phượng khẽ nhếch, làm dịu đi nét sắc bén giữa hai hàng lông mày.
“Rốt cuộc các huynh muốn làm gì?” Ta nhìn chằm chằm vào biểu cảm của “nàng”.
“Nàng” nhướn mày nhìn sang: “Chuyện này phải hỏi huynh trưởng của muội.”
Ta cười khẩy một tiếng, đổi câu hỏi: “Huynh tên gì?”
Huynh trưởng “nàng” là “Tiêu Nhi”, và nói với phụ thân mẫu thân rằng “nàng” họ Lý tên Tiêu.
Rõ ràng không phải tên thật, dù sao thì đến cả giới tính cũng là giả.
“Nàng” im lặng vài giây: “Lý Tiêu.”
Ta lập tức cảm thấy mất hứng, đứng dậy đi ra ngoài, “nàng” ta lại từ phía sau: “Muội… giận à?”
Ta quay đầu cười với “nàng”: “Sao có thể chứ?”
Nói xong không nán lại nữa, đi thẳng đến của mẫu thân.
“Mẫu thân! Người mà huynh trưởng mang về rõ ràng là nhân!”
Mẫu thân lúc này đang đứng trước cửa trêu chim, mày mắt hớn hở, nào có vẻ gì là mệt mỏi như lúc nãy.
Nghe ta nói, sắc mặt bà không đổi, chậm rãi nói: “Mắt ta không nhưng cũng không mù, đương nhiên là nhìn ra rồi.”
Ta: “…”
Vậy là giờ ngay cả việc huynh trưởng là đoạn tụ bà cũng có thể vui vẻ chấp nhận sao?
“Vậy sao mẫu thân còn nói để hai người thành thân? Thật sự để hai nhân kết hôn à?”
Ta muốn huynh trưởng bẽ mặt, nhưng tình hình giờ ngày càng khó .
Mẫu thân cười ranh mãnh: “Lúc nãy ta nói để huynh trưởng con thành thân, con có thấy biểu cảm của hai đứa nó không?”
“Cả hai đứa mắt đều trợn tròn, đâu có giống như nó nói là muốn thành thân?”
“Nếu là sợ ta cản trở mà giả gái, nghe được tin thành thân thì phải mừng rỡ mới phải, sao lại kinh hãi như thế?”
Bà “chậc chậc” hai tiếng lắc đầu: “Nhi tử ta đầu óc không , lại còn tưởng chúng ta cũng ngốc.”
Mẫu thân dỗ dành con chim có bộ lông sặc sỡ: “Cục cưng của chúng ta còn không ngốc như thế, phải không nào?”
Con chim phối hợp kêu một tiếng, làm mẫu thân cười phá lên.
Ta: “…”
Thương cho huynh trưởng.
Mẫu thân cười tủm tỉm: “Nếu nó đã nói muốn cưới, vậy thì cứ chiều theo ý nó là được.”
Ta không : “Nếu huynh trưởng thú nhận người đó là nhân thì sao ạ?”
Mẫu thân chớp mắt: “ nhân ở đâu ra? Chẳng qua là nó trông đô con một chút, cao một chút, đen một chút, chân to một chút thôi mà.”
Ta há hốc , nhất thời không thể phản bác.
“Ta nói nó là nữ nhân thì nó là nữ nhân, chẳng lẽ nó còn có thể cởi đồ ra cho ta à?”
Ta đã ngộ ra, quả nhiên là mẫu thân!
Mẫu thân nheo mắt hừ một tiếng: “Huynh trưởng của con cũng nên rồi.”
Để cho huynh ấy biết sự thâm hiểm của mẫu thân mình sao?
Ta học hỏi được rất nhiều, sau khi hứa với mẫu thân không nói cho huynh trưởng biết, ta vui vẻ trở về viện của mình.
Trên đi tâm trạng đến nỗi ngân nga hát, thậm chí còn tưởng tượng ra được vẻ mặt đau khổ của hai người khi bị ép bái , không nhịn được mà bật cười.
13
Lúc ta trở về, trong ngoài Lý Tiêu ra còn có cả huynh trưởng.
Huynh trưởng quay lưng về phía ta, Lý Tiêu nhíu mày cúi đầu đang nói gì đó, thấy ta liền ngừng lại.
Huynh trưởng quay người thấy ta, mắt sáng lên: “Muội muội! từ chỗ mẫu thân về à? Mẫu thân nói sao?!”
Ta nhún vai: “Không nói gì cả, chỉ nói hai người là lang tài nữ mạo, trời sinh một cặp. Còn phụ thân thì sao? huynh qua đó nói gì?”
Huynh trưởng ôm mặt, sắp khóc đến nơi: “Còn có thể nói gì nữa? Mắng huynh ra ngoài không học cái lại có tật đoạn tụ!”
Ta không nhịn được cười: “Vậy chuyện cưới xin thì sao?”
Huynh ấy mặt mày tê dại: “Ông nói sự đã đến nước này, không thể không nhận huynh là nhi tử được, huynh sau này phải xử với Tiêu Nhi.”
Ta cười đến mức suýt thì bò ra bàn, lau nước mắt: “Vậy muội xin chúc hai vị trăm năm hòa hợp, sớm sinh quý tử! Ha ha ha ha ha.”
Lý Tiêu im lặng một lúc: “Hay là ta trốn trước đi.”
Bị huynh trưởng của ta ấn lại: “Còn là huynh đệ không?! Khổ tận cam lai!”
Lý Tiêu mặt không cảm xúc rút tay về: “Ta theo ngươi chưa từng có ‘cam’ (ngọt ngào).”
Huynh trưởng lườm lại: “Cứu ngươi một để ngươi tái sinh còn chưa đủ ngọt sao?”
Lý Tiêu cam chịu nhắm mắt lại: “…”
Ta cười xen vào: “Vậy huynh trưởng đã cứu huynh ấy như thế nào?”
Hai người đang cãi nhau ầm ĩ bỗng im bặt, huynh trưởng đột nhiên nói: “Không được, ta đi tìm mẫu thân! Mẫu thân chắc chắn tin ta!”
Nói xong liền vội vàng chạy ra ngoài.
Để lại Lý Tiêu đứng đó cùng ta mắt to trừng mắt nhỏ.
Ta nheo mắt nhìn sang: “Hai người không phải thật sự có gì đó chứ?”
Lý Tiêu mặt không đổi sắc: “Cái gì?”
Người này không có một thật, thật sự nhàm chán.
Ta đảo mắt một vòng, từ từ cười rộ lên: “Huynh không muốn gả cho huynh trưởng của ta chứ?”
“Ta có cách để hai người không phải thành thân, nhưng huynh vẫn có thể tiếp tục ở lại của chúng ta.”
Lý Tiêu đột nhiên nhìn sang, đáy mắt đen sâu không lường được, khoảnh khắc sắc bén đó khiến ta nín thở.
Nhưng cảm giác đó chỉ thoáng qua, huynh ấy nhướn mày cười nhẹ: “Nói nghe .”
Ta nhẹ nhàng thở ra một hơi, liếm môi nhướn mày với huynh ấy: “Huynh gả cho ta.”
Lý Tiêu sững sờ, lập tức mất đi khí thế lúc nãy, hoảng hốt.
14
Hậu quả của việc huynh trưởng tin đi tìm mẫu thân là, ngày hôm sau cả kinh thành đều biết huynh trưởng sắp lấy thê tử.
Thậm chí còn lan truyền câu chuyện tình yêu của huynh trưởng và Lý Tiêu do chính tay mẫu thân ta biên soạn, nổi đình nổi đám khắp kinh thành, làm cảm động không biết bao nhiêu thiếu thiếu nữ.
Ai ai cũng bắt đầu tò mò Lý Tiêu rốt cuộc là nhân vật nào, thiệp mời gửi đến ngày một tăng, các bữa tiệc của các đều mời mẫu thân theo Lý Tiêu.
Mẫu thân chơi rất vui, huynh trưởng rất suy sụp, còn ta thì rất hả hê.
Chỉ có Lý Tiêu dạo này cứ hồn bay phách lạc.
“Tiêu Nhi? Tiêu Nhi!!” Huynh trưởng gào vào tai “nàng”.
Lý Tiêu hoàn hồn, đôi mắt đang tập trung bỗng chạm phải mắt ta rồi vội vàng dời đi, thấy bộ dạng đó của “nàng” ta không nhịn được: “Tẩu tẩu cứ nhìn muội làm gì?”
Lý Tiêu mặt lạnh lùng nhận, ta nhìn đôi tai đỏ bừng của “nàng” không nói gì, từ từ nhướn mày.
Huynh trưởng ở bên cạnh vẻ mặt như không còn gì để luyến tiếc: “Ngày đại hôn đã rồi! Phải làm sao đây!”
Lý Tiêu buột : “Đại hôn với ai?”
Huynh trưởng lắc mạnh vai Lý Tiêu: “Với ta chứ ai!!”
Ta không nhịn được cười, Lý Tiêu ánh mắt lảng tránh: “Ồ.”
Ba người mỗi người một tâm tư, bên ngoài có người đến huynh trưởng ta đến thư , là phụ thân tìm.
Huynh trưởng thở thườn thượt, mặt mày rầu rĩ đi rồi, dặn dò Lý Tiêu tuyệt không được ra khỏi .
Ngay sau đó, người bên chỗ mẫu thân lại đến, Lý Tiêu qua đó.
Huynh trưởng và Lý Tiêu nhìn nhau, rồi cùng lúc nhìn ta: “Cứu .”
Ta: “…”
Huynh trưởng đi đến thư , trước khi đi còn dặn đi dặn lại giao Lý Tiêu cho ta, giống như gửi gắm con côi vậy.
Lý Tiêu che mặt cùng ta đến của mẫu thân, không ngờ mẫu thân không hỏi gì cả, chỉ ban thưởng một ít quần áo và trang sức, “nàng” yên tâm ở lại.
Chưa nói được mấy câu, mẫu thân đã chúng ta về nghỉ ngơi, sống lưng Lý Tiêu khẽ thả lỏng, đang đi ra ngoài thì nghe thấy tiếng mẫu thân đột nhiên vang lên từ phía sau:
“À phải rồi, mấy ngày nữa trong cung có tiệc, Hoàng hậu cũng mời các nữ quyến trong gia đình, Tiêu Nhi cũng đi cùng, tiện thể có thể làm quen thêm vài người bạn.”
Lý Tiêu loạng choạng một cái, suýt thì quỳ rạp xuống đất.
15
Lý Tiêu hồn xiêu phách lạc trở về viện của mình, ta cũng đi theo.
Ta thích nhìn vẻ mặt luôn bình thản của người này thỉnh thoảng lại lộ ra vẻ hoảng hốt, đáng yêu vô cùng.
Ta rót trà thì phát hiện ấm trà đã cạn, liền cho người đi châm thêm.
Lý Tiêu ngồi xuống bên bàn hình như mới để ý đến ta, đợi người hầu trong ra ngoài mới lên tiếng: “Sao muội cũng qua đây.”
“Sao, không được đến à?”
Lý Tiêu nheo mắt: “Ta muốn thay đồ, Lê tiểu thư cũng muốn à?”
Ta mở to mắt hơn một chút, ánh mắt từ từ lướt xuống dưới: “Đều là tỷ muội với nhau, có gì mà không được?”
Lý Tiêu: “…”
“Nàng” mím chặt môi, nhíu mày mặt không cảm xúc trông rất đáng sợ, chỉ có vệt đỏ đáng ngờ trên vành tai đã bán đứng “nàng” hoàn toàn.
Ta không nhịn được cười, đang trêu thêm vài câu thì tỳ nữ ngoài cửa mang trà vào.
Ta chống tay ngồi bên cạnh chờ, tỳ nữ rót trà đặt trước mặt ta.
Lúc rót chén thứ hai đưa cho Lý Tiêu thì đột nhiên cổ tay run lên, trà nóng liền đổ hết lên tay của Lý Tiêu đang đặt trên bàn.
Trà nóng hổi lập tức thấm ướt tay áo của “nàng”, vùng da lộ ra ngoài của Lý Tiêu trong nháy mắt đỏ bừng lên.
Người này chỉ nhíu mày, không một tiếng kêu, chỉ lập tức vén tay áo lên, để lộ cẳng tay.
Tỳ nữ sợ hãi, nức nở: “Nô tỳ không cố ý!!”
Ta lập tức đứng dậy kéo tay Lý Tiêu nhúng vào chậu nước đã chuẩn bị sẵn trong , quay đầu quát : “Còn không mau đi mời lang trung!”
Lý Tiêu bị ta kéo tay, cả người cứng đờ, ta nghiêng đầu nhìn “nàng”: “Giờ không có ai, huynh có thể kêu đau.”
Lý Tiêu nhìn ta ngây người một lúc, rồi lại cong môi cười: “Không đau.”
Ta lườm “nàng” một cái, cúi đầu nhìn bàn tay đỏ bừng trong nước trong, cảm thấy người này có lẽ là đau đến ngốc rồi.
Đợi một lúc, lang trung vẫn chưa đến, ta có chút sốt ruột, cho người đi thúc giục.
Lý Tiêu ở bên cạnh khóe cứ cong lên, như thể người bị thương không phải là “nàng”: “Không vội.”
Ta: “…”
Nhìn tay “nàng” ngày càng đỏ, nhìn kỹ thậm chí còn khẽ run, thế mà người này vẫn như không có cảm giác gì.
Ta vẫn không đợi được, đứng dậy về viện của mình lấy thuốc mỡ trị bỏng đã dùng trước đó.
Ta bước vội vã, lúc trở về gần như là chạy.
Đến trước viện của Lý Tiêu, ta đột nhiên dừng lại, hỏi mình đang vội cái gì?
Ta nhìn thuốc mỡ trong tay, từ từ nhíu mày.
Chậc.
Ta hít một hơi, nhanh chân đi đến trước cửa đẩy mạnh ra, liền thấy trước mắt mình có gì đó vụt qua cửa sổ.
Ta: “?”
Lý Tiêu ngồi bên bàn vẻ mặt nhiên: “Nhanh vậy sao? Không bị ngã chứ?”
Ta liếc Lý Tiêu một cái, rồi lại nhìn cửa sổ: “ rồi là cái gì vậy?”
Lý Tiêu mặt không cảm xúc: “Cái gì là cái gì?”
Ta đặt thuốc mỡ vào lòng bàn tay “nàng” rồi đi đến bên cửa sổ ngó ra, ngoài cối hoa cỏ cách đó không xa ra, không có gì cả.
Ta không tin, nheo mắt nhìn cành um tùm, bông hoa rực rỡ…
“Hít!” Tiếng kêu nén của Lý Tiêu từ phía sau khiến ta không còn tâm trí tìm nữa, vội vàng quay đầu lại tay “nàng”.
Đợi ta bôi xong một lớp thuốc lên tay “nàng”, tỳ nữ mới lang trung đến muộn.
Lang trung xét, đơn thuốc đưa ra cũng chính là loại thuốc mỡ ta bôi, ta thở phào nhẹ nhõm.
Đợi người đi ra ngoài hết, ta yên tâm tiếp tục hỏi: “Vậy rồi là cái gì?”
Lý Tiêu: “…”
“Nàng” bất lực cười: “Muội thật sự nhìn nhầm rồi…”
Ta gật đầu: “Ta rồi, huynh ngoại tình.”
Lý Tiêu: “?”
Ta đứng dậy đi ra ngoài: “Ta đi nói với mẫu thân ngay, huynh nhân lúc huynh trưởng không có nhà ngoại tình với người khác, bị ta phát hiện thì người đó phá cửa sổ bỏ trốn, huynh có lỗi với huynh trưởng của ta.”
Lý Tiêu: “…”
“Nàng” dùng bàn tay không bị bỏng kéo ta lại, chắn trước mặt ta, ta ngẩng đầu nhìn đôi mắt đầy ý cười của “nàng”: “Tha cho ta đi.”
“Nàng” kéo ta đến bên bàn ngồi xuống, rót cho ta một chén trà, ta nhìn chằm chằm vào “nàng” không động đậy.
Dưới ánh mắt ép buộc của ta, “nàng” khẽ huýt sáo một tiếng, trước mắt ta hiện ra mấy người.
Ta mở to mắt: “!!!”
Lý Tiêu ở bên cạnh giải thích: “Là ám vệ của ta.”
Ta há hốc , nhất thời không biết nên hỏi “nàng” tại sao lại có ám vệ hay tại sao ám vệ này lại ăn mặc… sặc sỡ như vậy???
“Ám vệ trong truyện không phải đều mặc đồ đen sao? Cái này…”
Ta chỉ vào một ám vệ mặc đồ màu xanh lá trước mặt: “Xin hỏi màu này có ý nghĩa gì đặc biệt không ạ?”
Ám vệ không trả , nhìn sang Lý Tiêu, Lý Tiêu gật đầu rồi hắn mới lên tiếng: “Bởi vì ta thường trốn trên .”
Ta: “???”
Ta dời ánh mắt từ người hắn sang cái cách đó không xa, giờ đang là mùa hè, tán xum xuê, cành lá um tùm, xanh tươi…
Cũng hợp thật?
Ta ngây người gật đầu, ánh mắt chuyển sang vị ám vệ tiếp theo mặc áo hồng phấn quần xanh biếc, ám vệ đúng lúc lên tiếng: “Ta ở trong bụi hoa.”
Ta há hốc , thật sự bị sốc.
Đến người tiếp theo, ta phấn khích giơ tay: “Ta đoán được không?!”
Lý Tiêu ở bên cạnh không nhịn được cười: “Đương nhiên.”
Ta vẻ mặt mong đợi nhìn vị ám vệ mặc đồ màu xanh lam: “Huynh trốn ở hòn non bộ!”
Ám vệ đó mặt lạnh lùng gật đầu.
Ta được cổ vũ, lại tiếp tục đoán vị ám vệ tiếp theo mặc đồ màu xanh đen, ta nhíu mày suy nghĩ hồi lâu, chạy ra ngoài cửa sổ tìm chỗ nào có màu xanh đen.
Cuối cùng vẫn là Lý Tiêu cười ta ra ngoài, ngẩng đầu chỉ lên mái nhà: “Hắn trốn ở đây.”
Ta: “!!!”
Lý Tiêu lại huýt sáo một tiếng, trong nháy mắt người trước mặt đều biến mất.
Ta vội vàng chạy ra ngoài, nhìn kỹ từng cái , từng bụi hoa, từng góc hòn non bộ, quả thật không thấy bóng người nào!!
với sự kinh ngạc của ta, Lý Tiêu cười một tiếng: “Nếu dễ bị phát hiện như vậy thì không là ám vệ nữa.”
Ta thậm chí đã quên mất việc hỏi Lý Tiêu rốt cuộc là nhân vật nào, cả tâm trí đã bị ám vệ thu hút, cả buổi chiều đều ở trong sân chơi trò “tìm điểm khác biệt”.
Lý Tiêu thì ngồi trong nhà mở cửa nhìn ta, thỉnh thoảng lại đưa ra vài gợi ý giả để trêu tức ta.
16
Chẳng mấy ngày, quần áo chuẩn bị cho bữa tiệc cung đình đã may xong.
Ta mang phần của Lý Tiêu đến, “nàng” vào thay, nhìn “nàng” lúng túng mặc.
Đây là quần áo do mẫu thân đặt, màu sắc trang nhã, kích cỡ vặn, để che đi đôi chân to của “nàng” lại được may thêm một chút, nhìn từ xa, thật sự tưởng đây chỉ là một cô nương cao ráo.
Ta gật đầu: “Quả nhiên là mẫu thân.”
Tuy nhiên, ngay sau đó “nàng” lại phá hỏng không khí bằng một bước đi , vén váy lên ngồi xuống bên bàn.
Ta: “…”
Ta khẽ đá vào chân “nàng” dưới bàn: “Ngồi cho ngay ngắn, bộ dạng này của huynh mà vào cung là làm mất mặt nhà chúng ta đấy!”
Lý Tiêu thu chân lại ngồi ngay ngắn, nói lí nhí: “Chắc là không có cơ hội đó đâu.”
Lúc đó ta không thể nào ngờ được, mặt mũi, là mất sạch sành sanh.
Ngày vào cung, huynh trưởng ta đi cùng phụ thân, ta và Lý Tiêu đi cùng mẫu thân ngồi chung một cỗ xe ngựa.
Lý Tiêu lên xe, không gian trong xe đột nhiên chật chội hẳn.
Mẫu thân im lặng dịch vào trong: “Ta đã tuổi thế này rồi, không thể ngồi một mình một xe sao? Nhà họ Lê chúng ta đâu phải không có tiền.”
Đôi mắt Lý Tiêu lộ ra vẻ tủi thân: “…”
Ta dịch mông chiếm chỗ: “Đúng thế đấy ạ, nhưng phụ thân cứ nhất quyết bắt ba chúng ta đi cùng.”
Lúc vào cửa cung phải xuống xe đăng ký, kiểm tra thân phận từng người một.
Sau khi ta và Lý Tiêu dìu mẫu thân xuống xe, ta cảm thấy cả người Lý Tiêu căng cứng, đôi mắt như chim ưng quét qua xung quanh, nhưng khi công công nhìn sang thì đã cụp mắt xuống.
Không sao, lúc công công đi tới, ta bỗng dưng căng thẳng, sợ ông ta phát hiện Lý Tiêu là nhân.
Vậy thì kịch tính lắm đây…
“Ủa?” Công công nhìn Lý Tiêu có chút nghi ngờ lên tiếng.
Trong phút chốc, phụ thân, huynh trưởng, mẫu thân, ta, và Lý Tiêu đều nín thở, ta thoáng thấy ngón tay trong tay áo Lý Tiêu khẽ động.
“Vị này chính là thê tử chưa cưới của Lê công tử phải không? Ha ha ha, câu chuyện của hai vị nô tài có nghe qua một chút, thật sự là cảm động lòng người!”
“Mời, mời~” Công công rất khách sáo đăng ký xong liền tiễn chúng ta lên xe ngựa, mãi đến khi xe ngựa từ từ vào cửa cung, ba người trong xe mới đồng loạt thở phào nhẹ nhõm.
mẫu thân run rẩy: “Đủ rồi, ta đã tuổi thế này rồi còn phải chịu đựng sự căng thẳng như thế này. Lấy già của ta rồi.”
Ta ở bên cạnh nuốt nước bọt: “Con đã khuyên người rồi mà? Đừng đưa huynh ấy vào cung, người cứ thích chơi.”
“Giả nữ vào cung, bị phát hiện, tùy tiện gán cho một tội danh là đủ cho chúng ta chịu rồi.”
Mẫu thân nghiến răng: “Đừng có đổ oan cho ta, chẳng phải là phụ thân con sống chết đòi đưa nó theo, còn nói là chuyện trọng đại.”
Ta: “Chuyện gì ạ?”
Mẫu thân có chút kinh ngạc: “Không ai nói cho con biết à?”
Ta lắc đầu, mẫu thân cảm thán một cách vô cảm: “Thật đáng thương. Ta chỉ có thể nói tối nay gặp phải chuyện gì cũng đừng hoảng, là phúc không phải họa, là họa thì không tránh được.”
Cứ tưởng chỉ là một bữa tiệc cung đình bình thường, câu nói này khiến ta không biết phải làm sao: “Ý gì vậy mẫu thân!”
Mẫu thân lắc đầu: “Ta cũng không rõ, phụ thân con nói với ta như vậy.”
Ta nghiêng đầu lườm Lý Tiêu, lớp trang điểm trên mặt “nàng” vẫn là do chính tay ta vẽ, đuôi mắt khẽ nhếch lên nhuốm màu hồng nhạt, lúc này thấy ta lườm cũng không giận, chỉ nói nhỏ: “Yên tâm.”
Làm sao mà ta yên tâm được?!
Ta chỉ muốn khóc mà không ra nước mắt, chỉ có thể cùng mẫu thân ngửa mặt nhìn trời.
Vào cung lại phải đi một đoạn rất , trước sau đều là người quen của phụ thân và mẫu thân, trên không tránh khỏi cuộc trò chuyện xã giao.
Trớ trêu thay Lý Tiêu lại quá nổi bật, thế là các nữ quyến đều nhìn sang, tò mò nhưng không dám tiến lại gần.
Ta liền Lý Tiêu cúi đầu đi thẳng, quyết không mặt với bất kỳ ai.
Tâm trí rối bời, không thể nào nghĩ ra họ làm gì, ta liền hỏi nhỏ: “Huynh trưởng có biết không?”
Lý Tiêu cũng khẽ đáp: “Biết, đây còn là kế hoạch của huynh ấy.”
lắm, giờ nỗi sợ hãi trong lòng ta càng hơn.
“Các người ai lên kế hoạch chẳng được, sao cứ phải để Lê Hồi lên kế hoạch? Hắn là một tên ngốc các người không biết à?”
Lý Tiêu cúi đầu cười: “Lê Hồi à, hắn không ngốc, chỉ là âm hiểm thôi.”
Người này còn cười được, nếu không phải xung quanh đều là người, ta đã muốn đá cho một phát.
Nhìn phụ thân vẻ mặt bình tĩnh và huynh trưởng vẻ mặt như chưa từng thấy đời mà ngó nghiêng xung quanh ở phía trước, ta đành phó mặc cho số phận.
Họ không hoảng, ta hoảng cái gì.
17
Ta cảm thấy cả đời này mình chưa từng đi một đoạn như thế, đi đến mức chân đau nhức.
Thấy mẫu thân có hai tỳ nữ dìu, ta yên tâm tập trung vào đôi chân của mình.
Lý Tiêu bên cạnh đột nhiên đưa tay khoác lấy ta: “Dựa vào ta đi, đỡ hơn.”
Ta cứng đờ cả người, cảm thấy mặt nóng ran, gầm gừ với “nàng”: “Huynh, đang, làm, gì, thế!”
“Xung quanh toàn là người!”
Không ngờ người này không hề buông tay, điệu rất nhiên: “Đều là tỷ muội với nhau, có gì mà không được?”
Ta: “…”
Nhưng phải công nhận, Lý Tiêu cao khỏe, ta gần như dồn hết trọng lượng cơ thể sang, người này vẫn đứng vững, ta cũng đỡ mệt hơn nhiều.
Cuối cùng cũng được ngồi xuống, ta thầm xoa bóp chân mình.
Lý Tiêu đẩy bánh ngọt đến trước mặt ta: “Hoàng thượng và Hoàng hậu còn một lúc nữa mới đến, ăn chút gì trước khi lên món đi, sáng nay muội chưa kịp ăn gì phải không.”
Ta nghi ngờ nhìn sang: “Sao huynh biết họ còn một lúc nữa mới đến?”
“Nàng” thở một hơi: “Bởi vì ta thường xuyên đến đây chịu đói.”
Ta: “???”
Vì ngại hoàn cảnh, ta chưa kịp hỏi thêm vài câu đã bị mẫu thân qua nói chuyện xã giao với các phu nhân.
Ta và Lý Tiêu mỉm cười theo mẫu thân, mẫu thân nói chuyện với ai, chúng ta im lặng cười với người đó.
Không cần nói gì, chuyện cứ giao cho mẫu thân.
Thật là chu đáo.
Cuối cùng người cũng trở về chỗ ngồi, ta vội rót trà cho mẫu thân, mẫu thân uống xong thở một hơi: “ theo hai đứa câm thật không dễ dàng gì.”
Ta: “…”
Lý Tiêu: “…”
Cuối cùng Hoàng thượng và Hoàng hậu cũng đến, người lại răm rắp khấu đầu hành lễ.
Đến giờ vẫn chưa có chuyện gì xảy ra, ta hơi yên tâm một chút, nhìn từng món ăn ngon được đưa lên bàn.
Ta đang gắp một món ăn trước mặt thì Lý Tiêu bên cạnh đứng dậy.
Ta chỉ kịp “Ây?” một tiếng, đã thấy “nàng” đi theo phụ thân và huynh trưởng thẳng về phía trước.
Giây phút đó hơi thở ta như ngừng lại, đầu óc ong ong, chẳng lẽ chuyện trọng đại là ám sát thiên tử à?!
Cứ thế xông lên không cần sao?
Ngay sau đó, ta thấy Lý Tiêu vén váy quỳ xuống đất, nói hùng hồn: “Tội thần Tạ Túc, bái kiến Hoàng thượng.”
Một câu nói, tất cả người đều im lặng.
Trừ Hoàng thượng, vì ngài ấy đã phun hết trà trong ra.
câu hỏi nghiêm túc cần hỏi thì có cả ngàn, Hoàng thượng lại chọn câu hỏi không quan trọng nhất: “Tạ Túc, ngươi thành nữ tử từ khi nào thế? Ha ha ha ha ha ha.”
Ta nghe tiếng cười của Hoàng đế từ xa vọng lại, cả người vẫn chưa hoàn hồn.
Cái tên Lý Tiêu ta chưa từng nghe qua, nhưng tên Tạ Túc thì cả triều không ai không biết.
Tạ Túc đại tướng quân, mười lăm tuổi đã chinh chiến sa trường, chiến đâu thắng đó, công thần đến nỗi hoàng đế cũng phải nể ba phần.
Nhưng giờ huynh ấy không phải nên ở biên cương sao?
Sao lại bị huynh trưởng ta cứu một rồi mặc đồ nữ đến nhà ta?
Quay sang nhìn mẫu thân, mẫu thân cũng ngây người, nửa ngày mới thốt ra một câu: “Nhi tử ta mắt nhìn cũng không tệ nhỉ?”
Ta: “…”
18
Hoàng đế không ở lại lâu, liền theo phụ thân, huynh trưởng, Lý Tiêu, à không, Tạ Túc và các vị đại thần rời đi.
Hoàng hậu mỉm cười các nữ quyến tiếp tục, tiếng tơ tiếng trúc nổi lên, vũ nữ vào sân, yến tiệc lại dần náo nhiệt trở lại.
Tuy nhiên, điều đó không bao gồm gia đình chúng ta.
Ta và mẫu thân ngồi cùng nhau, ra dáng như đang nương tựa vào nhau mà sống.
“Mẫu thân, lần này phải đánh huynh trưởng một trận, tiện đưa người về nhà còn không nói thật.”
“Đánh, phải đánh.”
“Dùng cành liễu trong sân con được không ạ?”
“Ủng hộ.”
Chúng ta nói xong, lại im lặng một lúc lâu.
Mẫu thân đột nhiên lên tiếng: “Con nói , Tiêu Nhi, à không, Tạ tướng quân đến nhà chúng ta sau này, ta xử với người ta chắc cũng nhỉ?”
Mẫu thân ta có bao giờ cẩn thận như vậy đâu, nghe mà ta thấy chua xót, liền an ủi bà: “Mẫu thân, sợ gì chứ? Chúng ta xử với huynh ấy mà! Huynh ấy cao như vậy, khỏe như vậy, đen như vậy, chân to như vậy mà chúng ta còn không chê!”
Mẫu thân: “…”
Ta: “…”
Sao trông mẫu thân lại càng không ổn thế này?
Ta còn muốn khuyên thêm vài câu, đột nhiên nhớ đến câu nói mình đã nói để trêu Tạ Túc lúc đó “huynh gả cho ta…”
Ta đã nói gì thế này…
Ta nắm lấy tay mẫu thân: “Mẫu thân, con đột nhiên rất nhớ Tống Trân, ngày mai con đến nhà họ ở mấy ngày.”
Thế nhưng chưa kịp để ta trốn đến nhà họ Tống vào ngày hôm sau, tối đó khi phụ thân và huynh trưởng trở về còn theo cả Tạ Túc.
Lúc này Tạ Túc đã thay lại trang, một bộ trường bào màu xanh thêu hoa văn chìm, rửa sạch lớp son phấn trên mặt, đôi mắt sắc bén không thể che giấu.
Ta lén trốn sau lưng mẫu thân, nhưng vẫn bị huynh ấy bắt gặp ánh mắt, ta chưa kịp phản ứng, Tạ Túc đã cong môi cười, cảm giác xa lạ lúc nãy tan biến không còn dấu vết.
Nhưng giờ thân phận đã rõ ràng, lễ nghi vẫn không thể thiếu, ta theo phụ thân và mẫu thân hành lễ, bị Tạ Túc vội vàng đỡ dậy.
Huynh trưởng ở bên cạnh vẻ mặt không : “Ngươi theo chúng ta về làm gì?”
Tạ Túc không thèm để ý đến huynh ấy, quay sang nói với ta và mẫu thân: “Hôm nay đã làm cho Lê lão phu nhân và Lê tiểu thư lo lắng, là lỗi của Tạ mỗ.”
“Thời gian qua ở nhà họ Lê được chăm sóc chu đáo, ta ghi lòng tạc dạ.”
Mẫu thân vội nói đâu có đâu có, lúc này ta mới có tâm trạng nhìn huynh trưởng ở bên cạnh.
“Huynh trưởng, rốt cuộc chuyện này là thế nào, huynh không giải thích một chút à?”
Mẫu thân cũng lườm sang, huynh trưởng vội đứng thẳng giải thích.
Chỉ có thể nói không hổ là huynh trưởng, không thể dùng suy nghĩ của người thường để giải thích.
Tạ Túc ở biên cương bị người ta hãm hại, được huynh trưởng cứu một , mật thư gửi về kinh thành có đi không có về, rõ ràng là đã bị chặn lại.
Tạ Túc liền tương kế tựu kế, coi như mình đã chết, cùng huynh trưởng bí mật trở về kinh thành.
Huynh trưởng làm thế nào mà quen được với Tạ Túc thì huynh ấy không nói chi tiết, chúng ta chỉ có thể hối hận vì lúc đó đã ngắt câu chuyện bỏ nhà ra đi vào đêm trăng mờ gió của huynh ấy.
Sau khi Tạ Túc trở về kinh thành đã liên lạc được với người của mình, tìm đúng thời cơ vào cung.
Nhưng huynh trưởng ta lại không chịu, cứ nhất quyết bắt người ta giả gái vào nhà ta giúp huynh ấy hủy hôn.
Mặc dù sau đó chơi lố suýt nữa thì phải cưới Tạ Túc.
Nghe đến đây, ta và mẫu thân đồng thời nhìn sang Tạ Túc: “Sao huynh lại đồng ý chuyện hoang này?”
Tạ Túc rất ấm ức: “Ta cũng không ngờ trả ơn cứu của Lê Hồi lại khó đến vậy.”
Ta: “…”
Phụ thân cuối cùng cũng giành được , người yên tâm về nghỉ ngơi.
Còn Tạ Túc… huynh ấy mặt không cảm xúc nói: “Trời tối quá, tối quá, ta có thể ở lại qua đêm không?”
người: “…”
19
Đêm đó Tạ Túc thật sự ở lại trong viện mà huynh ấy đã ở trước đây.
Sáng hôm sau tỉnh dậy, ta suýt nữa theo thói quen đi tìm huynh ấy, đi được nửa thì dừng lại.
Sau đó gần nửa tháng không gặp lại huynh ấy.
Cả huynh trưởng ta cũng đi sớm về muộn, hỏi huynh trưởng bận gì thì cứ cười hề hề cho qua, tức chết đi được.
Trong lòng ta khó chịu, không muốn hỏi huynh trưởng về Tạ Túc, chỉ mình đến viện cũ của Tạ Túc tìm ám vệ chơi.
Cũng không biết ám vệ có còn ở đó không, ta nheo mắt tìm kỹ, người không thấy đâu, mắt sắp hỏng rồi.
“Không cần tìm nữa, ta không ở đây, ám vệ nhiên cũng không ở đây.” nói mang ý cười vang lên từ phía sau, ta quay đầu lại thấy Tạ Túc đứng trong sân.
Ta đột nhiên có chút không biết phải mặt với người này như thế nào, liền im lặng hành lễ trước.
Huynh ấy vội ta đứng dậy: “Đừng hành lễ nữa, ta thấy hoảng.”
Ta không : “Tại sao?”
Huynh ấy cười khổ: “ giờ ta thấy nữ nhân hành lễ là lại nhớ đến ngày tháng mình làm nữ nhân.”
Ta không nhịn được cười, Tạ Túc cũng khẽ cong mắt: “Chuyện cưới xin của ta và huynh trưởng muội không thành nữa rồi.”
Ta có chút kỳ lạ nhìn huynh ấy: “Sao thế? Huynh không muốn à? Huynh thật sự muốn gả cho huynh trưởng của ta à?”
Tạ Túc: “…Không có.”
Ta khẽ thở phào một hơi, liền nghe thấy nói bình thản của người này ngay sau đó: “Ta muốn gả cho muội.”
Ta: “?!?!”
Tạ Túc khẽ thở ra một hơi, cổ và tai đỏ bừng tiếp tục: “Lúc đó muội nói nếu ta muốn ở lại nhà muội mãi mãi, có thể gả cho muội.”
Huynh ấy nhìn sắc mặt ta một cách cẩn thận: “Còn tính không?”
Ta ngẩng đầu nhìn ánh mắt mong đợi và thấp thỏm của huynh ấy, cong mắt cười: “Đương nhiên rồi.”