Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/2g10Zf0g6q
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
10
Vì chấn ở lưng, ngày sau tôi không thể đi làm bình thường được nữa.
Dù sao cũng sắp đi, tôi quyết định bàn giao công việc lại cho bệnh viện.
Thân phận của tôi ở thế giới này là một chuyên gia y khoa hàng đầu, từng du học nước ngoài.
Tôi được bệnh viện đặc biệt mời về, chủ yếu để truyền thụ kinh nghiệm và kỹ thuật y học.
Hơn một năm qua, tôi đã dạy hết những gì có thể, thậm chí còn để lại trợ lý của mình cho bệnh viện.
Vậy nên, tôi cứ nghĩ bệnh viện sẽ nhanh chóng chấp thuận cho tôi đi.
Nhưng không, họ tìm mọi lý do để giữ tôi ở lại.
cùng, tôi phải công thức đặc biệt của một loại thuốc mới trị u mạch thể hang mới có thể đổi lấy tự do cho mình.
gian sau đó, tôi vừa dưỡng vừa kiên nhẫn chờ ngày khỏi thế giới này.
Không còn quan tâm đến Tiêu Hàn hay Khắc Dao nữa.
Nhưng sự biến mất của tôi lại khiến Khắc Dao hoảng hốt.
Cô ta dẫn theo một người, chặn tôi lại vào buổi tối khi tôi ra ngoài mua đồ.
Trước khi kịp phản ứng, tôi đã bị cô ta khăn tẩm thuốc mê khiến tỉnh.
Lúc tỉnh dậy, tôi phát hiện mình đang nằm trong một căn phòng khách sạn.
Bên cạnh tôi… là Tiêu Hàn, trên người không một mảnh vải che thân.
Cơn buồn ngủ lập tức tan biến, tôi bật dậy khỏi giường trong hoảng loạn.
Chỉ khi đó tôi mới ra—bản thân mình cũng không một mảnh vải.
Đầu óc tôi trống rỗng, chưa kịp suy nghĩ gì thì Tiêu Hàn đã ngờ ngồi bật dậy, siết chặt cổ tôi, đẩy tôi ngã xuống giường.
“Hứa Nhan, có phải cô không?”
“Tối qua là cô bỏ thuốc tôi, đúng không?”
“Tôi đã nghĩ làm sao cô có thể dễ dàng buông tha như vậy, hóa ra cô sớm đã có kế hoạch dơ bẩn này!”
“Rầm!”
Cửa phòng đột nhiên bị đẩy mạnh ra.
Ngay sau đó, một nhóm phóng viên tràn vào, ánh đèn flash chớp nháy liên tục, chĩa thẳng vào chúng tôi.
Tiêu Hàn trừng mắt đỏ ngầu, ánh mắt tràn sát khí, bàn tay siết cổ tôi ngày càng chặt hơn.
“Hứa Nhan, cô đúng là hèn hạ vô liêm sỉ đến tận cùng!”
“Cô nghĩ chiêu này có thể ép tôi cưới cô sao? Đừng có mơ!”
Tôi bị bóp chặt cổ đến mức không thể thốt ra dù chỉ một lời, chỉ có thể lắc đầu điên cuồng.
“Tiêu Hàn, anh… anh thật sự đã ở cùng với Hứa Nhan đêm qua sao?”
Giọng Khắc Dao nghẹn ngào vang lên.
Tôi giật mình, không cô ta đã đứng trong phòng từ lúc .
Cô ta nhìn chằm chằm vào Tiêu Hàn, đôi mắt đỏ hoe, gương tràn đau đớn và tuyệt vọng.
“Anh… anh đã phản bội em thật sao?”
“Em hận anh!”
Dứt lời, Khắc Dao người chạy ra khỏi phòng.
Tiêu Hàn hoảng hốt buông tôi ra, vội vàng đuổi theo cô ta.
Tiêu Hàn không thể lập tức đuổi theo vì trên người anh ta không có lấy một mảnh vải, còn đám phóng viên thì vây chặt lấy anh.
Phải mất nửa sau, bảo vệ mới đến và đuổi được đám phóng viên ra ngoài.
Tiêu Hàn vội vàng mặc quần áo vào, sau đó lại, ánh mắt tràn phẫn nộ, lại một lần nữa siết chặt cổ tôi, đẩy tôi ngã xuống giường.
“Hứa Nhan, tốt là cô hãy cầu nguyện để Khắc Dao tha thứ cho tôi.”
“Nếu không, tôi tuyệt đối sẽ không tha cho cô!”
Đây là lần thứ Tiêu Hàn ra tay với tôi vì những âm mưu của Khắc Dao.
Và mỗi lần, anh ta lại càng xuống tay tàn nhẫn hơn.
Tôi cảm rõ ràng cơn đau bỏng rát nơi cổ, cảm được hơi thở của mình đang dần bị cướp đi.
Cũng cảm rõ hơn bao giờ hết sự căm hận của anh dành cho tôi.
Cảm giác ấm ức và đau lòng khiến tôi nghẹt thở.
Lần đầu tiên, tôi bắt đầu hoài nghi—liệu tất cả những gì tôi đã làm cho người đàn ông này có đáng hay không?
11
Sau khi Tiêu Hàn đi, việc đầu tiên tôi làm là liên hệ với người quen để tìm cách xử lý đám phóng viên kia.
Khắc Dao có thể tôi làm cái cớ để cắt đứt với Tiêu Hàn, nhưng tôi tuyệt đối không thể để cô ta bôi nhọ danh dự của mình như vậy.
Sau khi cúp máy, tôi lập tức gọi hệ thống ra.
“Hệ thống, tôi muốn xác lại gian đi.”
“Báo cáo chủ, Cục Quản lý đang điều phối nhiệm vụ, dự kiến khoảng mười ngày nữa có thể kích hoạt nhiệm vụ mới.”
Mười ngày, là quá đủ rồi.
Khắc Dao đã liên tục chọc tôi, vậy nếu tôi không làm gì đáp trả, thì đúng là quá nhẫn nhịn rồi.
Dưới sự can thiệp kịp của tôi, những hình ảnh về vụ việc trong khách sạn đã không bị phát tán ra ngoài.
Nhưng bằng cách đó, những đoạn video lại bị gửi đến tận tay bà nội Tiêu Hàn, dưới danh nghĩa là tôi gửi.
Bà nội hẹn tôi vào ngày sau.
Tôi cứ nghĩ bà sẽ chất vấn tôi, sẽ thất vọng, thậm chí sẽ căm ghét tôi.
Nhưng không ngờ, sau một thở dài thật dài, bà lại đưa ra một quyết định chắc nịch.
“Bà sẽ bắt Tiêu Hàn chịu trách nhiệm với .”
Tôi hơi đắc dĩ, còn chưa kịp lên giải thích, thì ngoài cửa đã vang lên giọng nói tức giận của Tiêu Hàn.
“Bà nội, tuyệt đối sẽ không cưới loại phụ nữ mưu mô như cô ta!”
Anh ta sải bước vào phòng, ánh mắt tràn phẫn nộ, mạnh bạo túm lấy tay tôi, kéo tôi đứng dậy khỏi sofa.
“Hứa Nhan, tôi đúng là đã xem thường cô rồi.”
“Để đuổi Khắc Dao đi, ép tôi cưới cô, ngay cả chút liêm sỉ cùng cô cũng vứt bỏ?”
“Loại phụ nữ rẻ rúng như cô, cho dù tất cả phụ nữ trên thế giới này sạch, tôi cũng không bao giờ cưới cô!”
“Nếu cô còn chút tự trọng, thì lập tức biến khỏi mắt tôi, đừng bao giờ xuất hiện trước tôi nữa!”
Lời nói của anh ta như những mũi dao đâm vào tim tôi.
Cổ họng nghẹn đắng, nước mắt nóng hổi chực trào ra khỏi mắt.
Tôi hất mạnh tay Tiêu Hàn ra, sau đó giơ tay tát thẳng vào anh ta.
“Tiêu Hàn, anh quá đủ rồi!”
“Cho dù anh có cầu xin tôi, tôi cũng sẽ không cưới anh đâu!”
“Bây giờ tôi chỉ mong anh và Khắc Dao—con hồ ly tinh giả tạo kia—có thể trói chặt nhau suốt đời.”
“Như vậy, tôi mới không uổng công lại lần này!”
Bà nội Tiêu Hàn đột nhiên đập mạnh tay xuống bàn, giận dữ lên .
“Đủ rồi! Đừng cãi nữa!”
“ kết hôn cứ quyết định vậy đi, ta làm chủ!”
Bà nhìn Tiêu Hàn, ánh mắt quyền uy, không cho phép phản kháng.
“A Hàn, nếu con còn coi ta là bà nội của con, thì lập tức cắt đứt với Khắc Dao.”
“Ngày mai, con phải đi đăng kết hôn với Hứa Nhan!”
Sắc Tiêu Hàn tái nhợt, mắt đỏ hoe.
“Bà nội! Bà từng nói sẽ không can thiệp vào của nữa!”
“Bà đã nói sẽ thử chấp Khắc Dao mà!”
“Bây giờ bà lại muốn cưới Hứa Nhan chỉ vì cô ta bày mưu tính kế hãm hại ?”
“ không đồng ý!”
Bà nội Tiêu Hàn lại thở dài, lần này giọng nói của bà có phần nặng nề hơn.
“A Hàn, nghe lời bà.”
“Khắc Dao không đơn giản như con nghĩ đâu.”
“Cô ta không phải là người phù hợp với con, đứa không có tương lai đâu.”
Linh cảm mách bảo tôi rằng—có lẽ bà điều gì đó.
Những lời của bà nội truyền đến tai Tiêu Hàn lại biến thành một ý nghĩa .
Anh ta tức giận nhìn tôi, cả người run lên vì phẫn nộ.
“Có phải cô không? Có phải cô lại nói xấu Khắc Dao trước bà nội tôi không?”
“Tôi đã nói rồi, tôi không muốn nghe kỳ lời bôi nhọ Khắc Dao nữa!”
“Sao cô mãi không rút kinh nghiệm thế?”
“Hay cô thực sự nghĩ rằng ép tôi cưới cô thì tôi sẽ yêu cô, rồi cô sẽ có được hạnh phúc?”
“Cô nằm mơ đi, Hứa Nhan! Cô có tôi sẽ khiến cô phải hối hận suốt đời vì quyết định của mình không?”
12
Trái tim đau đến mức tê dại.
Tôi không nhịn được cúi đầu cười khẽ.
“Tôi chứ, sao tôi lại không được?”
“Dù sao thì kiếp trước anh cũng đã làm vậy rồi.”
“Vì người con gái anh yêu đã , anh sẵn sàng hành hạ tôi suốt bảy năm trời.”
Tiêu Hàn hơi sững lại, đôi mày nhíu chặt.
“Hứa Nhan, cô đang nói gì vậy?”
Tôi giơ tay lau đi giọt nước mắt nơi khóe mắt, bật ra một cười lạnh lẽo.
“Tiêu Hàn, anh không thực sự nghĩ rằng sự lạnh nhạt của tôi với anh chỉ là một trò chơi để kéo đẩy cảm xúc đấy chứ?”
“Chẳng lẽ không phải sao?”
Sự khinh miệt trong mắt anh ta không hề che giấu.
Tôi hít sâu một hơi, lắc đầu bình tĩnh.
“Nếu tôi thực sự muốn ép anh cưới tôi, thì trong ngày bà nội phẫu thuật, tôi đã có thể bắt anh vào bản thỏa thuận đó.”
“Nhưng ngay khoảnh khắc quan trọng , tôi đã từ bỏ.”
“Anh có vì sao không?”
Tiêu Hàn cau mày, ánh mắt cảnh giác.
“Hứa Nhan, cô tưởng vài câu ngụy biện là có thể phủ cô hãm hại tôi và làm tổn Khắc Dao sao?”
Tôi khẽ cười, lắc đầu lần nữa.
“Tôi từ bỏ, là vì tôi đã sống lại.”
“Tiêu Hàn, tôi đến từ bảy năm sau.”
“Kiếp trước, tôi đã ca phẫu thuật của bà nội để ép anh cưới tôi. Nhưng sau khi kết hôn, tôi không hề có được hạnh phúc như mình mong muốn.”
“Bởi vì vào đúng ngày bà nội phẫu thuật, Khắc Dao đã bỏ đi sau khi cãi nhau với anh. cùng, cô ta lên chuyến bay định mệnh đó—chuyến bay tai nạn sau năm cất cánh.”
“Khắc Dao đã trong vụ tai nạn đó.”
“Anh hận tôi, cho rằng chính tôi đã gián tiếp hại người con gái anh yêu.”
“Vậy nên, trong suốt bảy năm sau khi kết hôn, anh đối xử với tôi bằng sự lạnh lùng và căm ghét.”
“Anh không ngừng làm tổn tôi, những lời lẽ cay độc để xúc phạm tôi.”
“Nhưng tôi không thể ngừng yêu anh. Tôi nghĩ rằng chỉ cần tôi cố gắng đủ nhiều, anh sẽ có một ngày nhìn thấy tôi.”
“Nhưng tôi sai rồi.”
“Vào sinh nhật tuổi 34 của anh, anh đã đứng trước tôi, cầu nguyện điều.”
“Điều ước thứ —anh hy vọng Khắc Dao có thể trở lại bên anh.”
“Điều ước thứ —anh hy vọng tôi sẽ mãi mãi biến mất khỏi cuộc đời anh.”
“Và tôi lại chính là để giúp anh thực hiện điều ước này.”
“Tiêu Hàn, tôi thực sự đã buông bỏ. Từ khoảnh khắc tôi lại, tôi chưa từng có ý định dây dưa với anh.”
“Còn về tất cả những gì đã xảy ra sau đó—rốt cuộc đâu mới là sự thật, có lẽ chính anh nên tự mình điều tra thì hơn.”
13
Tôi chủ động liên lạc với Khắc Dao.
Trong quán cà phê, cô ta ngồi xuống đối diện tôi với vẻ đắc ý, vừa mở miệng đã buông lời châm chọc.
“Bác sĩ Hứa, chị đúng là vô dụng thật đấy. Tôi đã giúp chị đến thế rồi mà không leo lên được, đúng là làm tôi thất vọng quá.”
Tôi khuấy nhẹ tách cà phê, liếc cô ta một cái.
“Tôi cũng không ngờ cô Khắc lại cao tay đến vậy, có thể xoay Tiêu Hàn như một con rối trong lòng bàn tay.”
Khắc Dao gọi một ly cà phê kiểu Pháp, tựa lưng vào ghế, kiêu ngạo hất cằm.
“Thôi đừng phí lời khen giả tạo nữa. Chị hẹn tôi ra đây làm gì thì nói thẳng đi.”
Tôi gật đầu, đặt tách cà phê xuống.
“ tôi muốn nói rất đơn giản.”
“Thứ , cô muốn chơi đùa với Tiêu Hàn thế tôi không quan tâm. Nhưng tôi không muốn trở thành một phần trong trò chơi của cô, làm ơn tránh xa tôi ra.”
“Thứ , tôi muốn nhắc cô một câu—trên đời này không có bức tường là không lọt gió. Tiêu Hàn có thể ngu ngốc, nhưng không có nghĩa là cả thế giới này đều mù quáng.”
“Tốt cô nên bớt tự lại, đừng để đến lúc tự tay chơi lửa rồi bị thiêu rụi chính mình.”
Tôi vốn nghĩ rằng sau khi bị cảnh cáo lần này, Khắc Dao sẽ kiềm chế lại một chút.
Nhưng không ngờ, cô ta lại lập tức dành tặng tôi một “ ngờ lớn”.
Khi Tiêu Hàn giống như một con sư tử điên cuồng lao đến đập cửa nhà tôi vào lúc nửa đêm, tim tôi bỗng trầm xuống.
Quả nhiên, ngay giây tiếp theo, anh ta xông vào như một cơn lốc, bàn tay lao thẳng về phía cổ tôi.
Kiếp trước, tôi chưa từng phát hiện ra rằng người đàn ông này có sở thích bóp cổ người .
May mà lần này tôi đã có chuẩn bị, không để anh ta đạt được mục đích.
Nhưng dù chụp hụt, Tiêu Hàn nhanh chóng phản ứng, vặn mạnh cổ tay tôi, siết chặt không buông.
“Hứa Nhan, lại là cô đúng không?”
“Chính cô đã bắt cóc Khắc Dao!”
“Cô rốt cuộc muốn gì? Nếu có mãn gì thì nhắm vào tôi đi! Tại sao cứ phải làm tổn Khắc Dao hết lần này đến lần ?”
Tiêu Hàn nghiến răng, cả người run lên vì tức giận.
Nhưng tôi thì hoàn toàn bình tĩnh.
Những lời tôi nói ngày đó, cùng cũng không thể lay động dù chỉ một góc nhỏ trong trái tim anh ta.
Anh ta không chọn tôi, cũng không thử điều tra xem đâu mới là sự thật.
Tôi nhẹ nhàng đáp:
“Tiêu Hàn, tôi không hề bắt cóc Khắc Dao.”
“Trước đây tôi chưa từng động đến cô ta, bây giờ cũng vậy.”
“Nếu anh chắc chắn là tôi làm, vậy cứ đi báo cảnh sát. Tôi sẽ hợp tác điều tra đến cùng.”
Tiêu Hàn cười lạnh.
“Hứa Nhan, cô nghĩ nói vậy thì tôi sẽ cô sao?”
“Khắc Dao mất tích từ chiều qua. Bạn thân của cô ấy, Hà Nguyệt, đã nói với tôi rằng buổi chiều qua chính cô đã hẹn cô ấy.”
Tôi bật cười thành .
“Đúng, tôi có cô ta.”
“Nhưng anh có bằng chứng chứng minh rằng tôi đã bắt cóc cô ta không?”
“Khắc Dao đơn thuần, hiền lành, chưa từng làm hại ai. Người duy có lý do để làm hại cô ấy chính là cô!”
14
Ngay lúc đó, hệ thống đột ngột vang lên trong đầu tôi.
“ chủ! Tôi cùng cũng hack được hệ thống của thế giới này và phát hiện ra một bí mật!”
“Khắc Dao chính là người mà nam chính tương lai sẽ ngoại tình cùng. Theo kịch bản, khi cô ta bay sang M quốc tìm Kỳ Lăng Vũ, cô ta sẽ nam chính, rồi bắt đầu mối quan hệ rối ren với anh ta.”
“Cô ta giỏi là giả vờ đáng , tâm cơ sâu không lường, điều khiển đàn ông như con rối, chuẩn kiểu trà xanh giả tạo.”
“Còn Tiêu Hàn? Anh ta chẳng gì một con chó trung thành bị cô ta thao túng. Đúng kiểu si tình mù quáng, coi cô ta là cả thế giới, sẵn sàng dâng hiến tất cả.”
“Nói trắng ra, anh ta thậm chí còn không đủ tư cách làm nam phụ. Chỉ là một kẻ qua đường, một quân cờ thí mạng mà thôi!”
Tôi: “…Đừng nói mấy thứ vô nghĩa đó. Tôi chỉ muốn , Khắc Dao thực sự bị bắt cóc hay lại đang giở trò kéo tôi xuống nước?”
Hệ thống: “À… cái này thì khó nói. Vì vốn dĩ cô không thuộc về thế giới này, sự xuất hiện của cô đã làm thay đổi một sự kiện. Giống như kiếp trước, cô ta vốn dĩ là nữ phụ ác độc nhưng cùng lại .”
Tôi: “…Nói cả đống mà chẳng có tí thông hữu ích .”
Từ những gì hệ thống nói, tôi đã suy đoán ra một khả năng.
Kết hợp với những lời mà Khắc Dao từng nói trong cầu thang đó, tôi đoán rằng—kiếp trước, có lẽ cô ta chưa từng .
Tôi: “Được rồi, cậu có thể lui xuống.”
Hệ thống: “Ok… khoan đã! Tôi còn một chưa nói. Theo mạch truyện ban đầu, khoảng gian này, Khắc Dao đáng lẽ phải ra nước ngoài để tìm tên dự bị của cô ta—Kỳ Lăng Vũ.”
“Nên nếu dòng gian chưa bị lệch quá nhiều, thì cô ta chắc sẽ không gì đâu. Có khi bây giờ đã lén lút khỏi nước mà không nói gì với Tiêu Hàn rồi.”
Cũng không phải không có khả năng đó.
Khắc Dao đúng là một nữ phụ độc ác điển hình, luôn tính toán từng bước để lợi dụng người .
Trước khi đi, cô ta phải tìm cách đạp tôi xuống thêm một lần nữa, sợ rằng tôi sẽ cướp mất chiếc “chó trung thành” Tiêu Hàn của cô ta.
Và Tiêu Hàn, như mọi khi, chưa bao giờ khiến cô ta thất vọng.
Từ kiếp trước đến kiếp này, vì cô ta, anh ta không ngần ngại tổn tôi hết lần này đến lần .
Tôi thừa —tôi thất bại rồi.
kiếp, tôi đều không thể khiến Tiêu Hàn có dù chỉ một chút mềm lòng với tôi.
Hệ thống thở dài.
“ chủ, quyết định từ bỏ Tiêu Hàn là đúng đắn. Vì theo quy tắc vận hành của thế giới này, anh ta sẽ không bao giờ yêu cô. Trừ khi… anh ta tự thức tỉnh và thoát khỏi kịch bản định sẵn.”
Tôi đồng ý một nửa với điều này.
Mỗi người có một phận đã được định sẵn, nhưng chẳng phải Hệ thống Quản lý cố gắng thay đổi phận của một người bằng cách cử chúng tôi—những người làm nhiệm vụ—đến thế giới này sao?
Hơn nữa, sự xuất hiện của tôi ở đây không phải đã khiến vận mệnh của một người thay đổi rồi sao?
Nếu phận có thể thay đổi, thì tại sao tình yêu không thể?
Hệ thống, dường như đã quá quen với việc đọc suy nghĩ của tôi, lại thở dài.
“ chủ, đúng là có những người đã thành công làm cho mục tiêu của họ yêu họ và hoàn thành nhiệm vụ.”
“Nhưng theo tôi , tình yêu đó chỉ là tạm .”
“Nhiều chủ đã lựa chọn ở lại thế giới này sau khi nhiệm vụ hoàn thành, nhưng theo gian, những nhân vật mục tiêu đó dần mất đi tình cảm dành cho họ và lại với người bạn đời định sẵn của họ.”
“Vậy nên, tôi khuyên cô đừng cố chấp với Tiêu Hàn nữa. Mục tiêu của chúng ta là thăng cấp và kiếm điểm, không phải yêu đương!”
“Tiếp theo, chúng ta còn ba mươi thế giới phải chinh phục. Đừng để bản thân bị mắc kẹt trong một thứ tình cảm hư ảo, nó chỉ cản trở cô trong việc leo lên đỉnh cao mà thôi.”
“Hơn nữa, Tiêu Hàn chỉ là một nhân vật rác rưởi, hoàn toàn không xứng với cô. Cô tuyệt đối không được đi vào vết xe đổ của kiếp trước nữa!”