Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/1g8TNsBw2x
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
1
Tôi không thể những gì mình vừa thấy.
Chẳng lẽ… chỉ là trùng hợp?
Để kiểm chứng, tôi gửi yêu online icon khóc.
Reng reng!
anh trai tôi rung lên. Màn hình hiện lên thông báo [Bảo Bối Lớn] đã gửi icon khóc.
Tôi c h ế t lặng ngay tại chỗ.
anh kế luôn tỏ ra lạnh lùng, khó chịu tôi chính là đối tượng yêu qua mạng luôn làm nũng, vẫy đuôi tôi ư?!
“Không thể nào.”
Tôi không chuyện vô lý đến vậy, bèn định chạm màn hình để xem thử ảnh đại diện [Bảo Bối Lớn].
Nhưng tay tôi vừa chạm , chiếc đã bị giật phắt đi.
“ không dạy là không tùy tiện động đồ khác à?”
Cố ném tôi cái nhìn chán ghét.
“Cũng phải, nhà dột từ nóc, phong vốn thế.”
Kể từ ngày tôi dọn Cố , anh chưa giờ ngừng châm chọc mỉa mai tôi.
Trong mắt Cố , màn kịch đoàn tụ tình đầu sau hơn hai mươi năm xa cách rồi nối tình xưa chính là sự sỉ nhục đối đã qua đời anh .
Hơn nữa, tôi mắc bệnh nan y, chẳng sống lâu mà vẫn đồng ý ở bên bố anh , chắc chắn là mưu đồ riêng.
tôi đúng là lòng riêng.
Bà đã dặn đi dặn tôi trên giường bệnh: “Đừng giờ cãi anh trai và chú Cố. Sau không nữa, Cố vẫn thể che chở .”
Nếu tôi không đồng ý, bà sẽ nôn ra máu.
Tôi đành phải chấp nhận, chuyện gì cũng nhẫn nhịn để không đối đầu Cố .
Nghĩ đến đây, tôi nói: “Xin lỗi anh, tại anh cứ kêu liên tục. Em sợ việc gấp nên định cầm đi tìm anh.”
Cố bán tín bán nghi mở . Ngay khi thấy , vẻ u ám trên anh tan biến trong chốc lát, nụ cười nơi khóe môi không sao giấu .
Anh gõ phím lạch cạch.
Giây tiếp theo, tôi nhận .
[Bảo bối đừng khóc, anh trai em đúng là đồ khốn. Đợi gặp anh sẽ thay em đấm hắn méo mồm!]
Tôi: …
2
Cố vừa nhiều vừa nhanh, tôi cứ rung lên không ngớt.
Tôi luống cuống chỉnh sang chế độ im lặng.
Cố cười khẩy: “Muộn thế ai , chắc là chủ nào rồi.”
Đúng là cái miệng độc địa, toàn tự chửi mình.
Tôi chột dạ, không đáp lời.
Anh tưởng tôi đang khiêu khích.
“ đi vay tiền bên ngoài đấy à? Bố tao chưa đủ để hút máu sao?”
Tôi mỉm cười: “Không , là bạn học thôi ạ.”
Trước đây, tôi nương tựa nhau, cuộc sống tuy túng thiếu nhưng vẫn xoay xở .
Sau bà đổ bệnh, chi phí thuốc men và phẫu thuật là khoản khổng lồ, tôi đành phải vay .
Tôi dựa tiền làm thêm, mỗi tháng vẫn trả đúng hạn. Chủ cũng chưa giờ đòi ráo riết.
Nhưng từ khi tôi chuyển Cố , không biết làm cách nào mà chủ biết , tìm đến tận nhà gây sự.