Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/AUjruHwPdp

302

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 2

Tôi và Tống Thời Nghiễn qua mạng năm, vẫn chưa từng mặt.

Lúc mới quen, anh gọi tôi là Lục Nhiễm. thân hơn, anh gọi tôi là Nhiễm Nhiễm. đó nữa, anh tỏ tình tôi, gọi tôi là .

Chúng tôi quen nhau gần năm.

Giữa chừng, ông nội anh qua đời. Khoảng thời gian đó, chúng tôi mỗi ngày gọi năm cuộc thoại. Anh ở dây bên kia kể về ông nội, kể đến khản cả giọng, bật khóc. Tôi ở dây bên khóc anh, vừa khóc vừa an ủi.

Tôi thuộc lòng tuổi thơ của anh, nghe anh lẩm bẩm về những năm tháng tuổi trẻ không thể quay lại, những năm tháng duy nhất anh hoài niệm.

Lịch sử tìm kiếm trên trình duyệt của tôi toàn là: người thân qua đời thì an ủi thế nào là tốt nhất.

Đôi khi nửa đêm anh gọi cho tôi. phố lúc giờ sáng chìm trong bóng tối, tôi bị tiếng chuông đánh thức khỏi giấc ngủ, ngồi bật dậy trên giường, nhìn đêm đen như mực, anh rơi lệ.

Tống Thời Nghiễn dần dần vượt qua, thời gian chứng minh lời an ủi tốt nhất quả nhiên là sự đồng hành. Dù chúng tôi chưa từng mặt. Mỗi khi anh cần tôi, tôi đều sẽ xuất hiện.

Anh nói: 【, may có em ở đây.】

Lúc nhận , thân tôi là Hạ San tình cờ nhìn thấy, nó cười khẩy một tiếng: “Không ngờ mày rảnh rỗi đến thế, cách cả một cái hình đi an ủi một người lạ không quen biết.”

Tôi cúi mắt nhìn hình, lời một câu chẳng liên quan: “Thần kỳ thật, đúng không?”

“Mạng internet đúng là phát triển.”

Ảnh đại diện của Tống Thời Nghiễn là một chú mèo, cười hiền lành tôi. Chỉ cần nhìn thôi khiến tâm trạng tôi tốt .

“Có thể biến hai người chưa từng mặt một mối quan hệ thân thiết theo nghĩa đời thường.”

“Sự đồng hành qua hình, có thể trở sự cứu rỗi của người khác.”

Ngón tay tôi gõ một dòng trên hình, bấm gửi:

—【Em sẽ luôn ở bên anh.】

“Nói thế nào nhỉ,” tôi nhìn Hạ San cười, “đây chính là sự vĩ đại của tình sao?”

Tiếng nước trong phòng tắm đột ngột dừng lại, tôi quấn khăn tắm bước ra, phòng chỉ vào chiếc thoại trên bàn: “Nhiễm Nhiễm, trai cậu gọi mấy cuộc đấy, tớ bảo cậu đi tắm .”

“Cảm ơn nhé.” Tôi nhẹ nhàng nói.

Ánh mắt cô ấy chạm vào cánh tay tôi, lại kinh ngạc kêu : “Ngã kiểu gì nghiêm trọng thế? Tớ có chai dầu xoa bóp đây, cậu qua đây tớ xoa cho.”

Vết bầm tím đau nhức lan ra, tôi cắn môi, không để mình phát ra tiếng. Mùi thuốc nồng nặc lan tỏa trong không gian chật hẹp, tôi gõ lời Tống Thời Nghiễn.

—【Em tắm xong .】

Bên kia nhanh chóng hiện ra một biểu cảm, dường như vẫn luôn chờ tôi lời.

—【Hôn hôn.JPG】

—【Tối còn chơi game không ?】

Tôi suy nghĩ một chút, lời:

—【Không chơi nữa.】

—【Hôm em.】

—【Hôm sao thế?】

Ánh mắt tôi lóe , tiếp tục gõ .

—【Hôm em một người chen hàng, em đẩy người ta một cái, người ta nói sẽ tìm người đến dạy dỗ em.】

Bên kia nhập… lại nhảy đối phương nói chuyện…

Khung thoại thoại hiện ra liên tục, tôi không bấm nghe, chỉ lời:

—【Không sao đâu, người ta không đến tìm em.】

—【Chen hàng còn có lý à?】 Tống Thời Nghiễn hỏi.

Bên kia không ngừng hiện ra các thoại, dài ngắn khác nhau, có cả chấm đỏ. Nhưng ánh mắt tôi chỉ dừng lại ở câu lời bằng đó, nhất thời không nhịn , bật cười tiếng.

“Sao thế?” phòng nghi ngờ hỏi.

Khóe mắt tôi cười ra hai giọt nước mắt sinh lý, tôi đưa tay lau đi: “Tớ xem một mẩu chuyện cười.”

Đọc Chương 2 của truyện Qua Mạng Năm, Mặt Thù. qua mạng trai năm, tôi anh đi qua những ngày tháng tăm tối nhất.

Để một ngày mặt, tình biến thù hận.

Bởi vì người ở bên tôi năm, chính là đồng bọn trong nhóm bắt nạt tôi.

.

Tống Thời Nghiễn tự mình nếm trải lại từng chuyện một anh ta làm tôi.

Anh ta cầu xin tôi tha thứ, cầu xin tôi quay .

Nhưng chuyện trên đời , đâu phải cứ một đền một là có thể sòng phẳng .

1

Lúc Tống Thời Nghiễn dẫn người chặn tôi ở góc tường, tôi cho người ghim trên danh bạ: “Yên Yên dấu”.

【Tối em có chút việc, lát nữa mình chơi game nhé.】

Ánh đèn đường vàng vọt hắt xuống, chỉ soi sáng một khoảng nhỏ ở góc khuất.

vừa gửi đi, tôi nắm chặt tay, ngẩng thì nghe thấy tiếng thông báo .

Giây tiếp theo, qua khe hở giữa đám người, tôi thấy Tống Thời Nghiễn dựa vào tường, ánh mắt dán vào thoại, vẻ lạnh lùng sắc bén trên mặt bỗng chốc tan biến, thay vào đó là ý cười dịu dàng nơi khóe mắt.

Anh ta ghé sát vào micro thoại, giọng nói trầm ấm và ngoãn:

【Không sao đâu , anh có chút việc. Em xong việc tìm anh là .】

Đám người trước mặt tự giác im bặt.

Chiếc thoại trong tay tôi rung , tôi cúi xuống, vừa vặn thấy một thoại từ “Yên Yên dấu”.

“Mày may mắn đấy.”

“Xin lỗi đi.”

Tống Thời Nghiễn cất thoại, ánh mắt nhìn về phía tôi lại trở nên lạnh lùng và vô cảm.

“Nói xong thì cho mày đi.”

“Anh Nghiễn?” Cô gái đứng cạnh anh ta bất mãn gọi một tiếng.

Tống Thời Nghiễn không thèm để ý, tay kẹp một điếu thuốc, có người bên cạnh định châm lửa, nhưng anh ta không nhận.

Gương mặt người trước mắt trùng khớp những tấm ảnh tôi từng xem.

Tống Thời Nghiễn đứng ngoài , ánh đèn chỉ chiếu sáng nửa bên mặt anh ta, sáng tối phân minh, nhưng vẫn đẹp trai đến mức vô lý.

Tôi có chút hoảng hốt.

Một nửa là Yên Yên của tôi.

Một nửa là Tống Thời Nghiễn.

Lực nắm trên tay bỗng chốc buông lỏng.

Tôi lắc .

.” Giọng Tống Thời Nghiễn nhàn nhạt, không nhìn tôi nữa, chỉ trao đổi ánh mắt một người khác.

Nắm đấm liên tục giáng xuống người tôi.

Từng cú một, nơi nào bị chạm vào đau buốt.

Dọa dẫm, chửi rủa, từng câu từng chui vào tai tôi.

Và cả tiếng cười đắc ý của Chu Nguyệt Nguyệt.

Tôi cố sống cố chết vùi mặt vào vòng tay.

Không biết bao lâu , khi tôi mở mắt ra lần nữa, bóng người ở góc khuất biến mất từ lâu.

Tùy chỉnh
Danh sách chương