Lưu ý: Thế giới và các tình tiết trong truyện là sản phẩm của trí tưởng tượng, đã được lý tưởng hóa nhằm phục vụ mục đích sáng tạo. Mọi sự trùng hợp với thực tế chỉ là ngẫu nhiên, không mang giá trị nghiên cứu hay đối chiếu.

Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/9znbJAP146

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 1

Tại buổi họp lớp kỷ niệm mười năm tốt nghiệp cấp ba, tôi xuất hiện với mặt mộc, cả người chẳng đáng giá quá ba trăm tệ, lòng còn ôm một đứa trẻ. 

Còn người trai nghèo năm xưa bị tôi đá, giờ đã trở thành tổng giám đốc của một tập đoàn lớn, ăn bảnh bao, đang ngồi đối diện tôi.

1

Chị gái tôi bỏ lại đứa con gái ba tuổi đi du lịch.

Mẹ tôi nghe phong thanh từ trước, lập tức trốn còn nhanh hơn hết.

Đến khi tôi kịp phản ứng, cô cháu gái ba tuổi đã bị đưa đến căn hộ nhỏ của tôi – nơi tôi sống độc thân. Tôi vừa mở ra đã chạm mặt với con bé.

Danh nghĩa là: Tôi việc tại , trông thêm một đứa trẻ cũng chẳng ảnh hưởng gì.

trẻ con ba tuổi, đến chó còn ngán.

Cô cháu gái có khuôn mặt xinh xắn, bản chất là một tiểu ác ma, mỗi đêm đều tôi mất ngủ.

G/i/ết người còn cho một dao dứt khoát, nó thì không cần dao, chỉ nhỏ nhẹ “hát” bên tai tôi từng một.

Năm giờ rưỡi sáng, tôi lảo đảo thức dậy pha sữa, nấu cháo cho nó ăn, sau đó ngủ một mạch đến sáu giờ tối.

Mà cái buổi họp lớp chết tiệt , lại bắt đầu đúng lúc sáu giờ tối.

Tốt nghiệp cấp ba đã mười năm, học lớp tôi gần như quên hết, mà họp lớp thì ngoài gặp thầy cô, cũng chỉ là một màn so đo lẫn nhau.

Người này khoe túi hiệu, người khoe xe sang.

Vừa nhạt nhẽo vừa vô vị.

Một đám người thi nhau khoe khoang công việc, so bì thu nhập. Nếu có gọi là “tình học trò” thì chắc chỉ là mượn cớ giới thiệu công việc cho ông chồng vô dụng mình.

Tôi ngồi ngẩn người trước bàn trang điểm một lúc, cuối cùng từ bỏ.

Tôi lấy bừa một áo thun trắng bằng cotton từng bị cô cháu gái giày vò, phối với một quần dài màu xám. Ngay cả kem dưỡng da tôi cũng lười thoa, mặt mộc, thâm quầng, cứ thế mà ra khỏi .

À, tôi còn dắt theo cả cô cháu gái ba tuổi của mình.

Trả tiền một người, ăn phần hai người, tuyệt quá còn gì!

Vừa phòng riêng, lập tức đập là những túi xách hàng hiệu cố tình đặt lên bàn, logo hướng ra ngoài, những kẻ cứ luôn tay kéo áo khoác, lộ ra một góc đồng hồ bạc triệu lấp ló nơi cổ tay.

Ngay khoảnh khắc tôi , mọi người đang ăn uống xung quanh bàn đều đồng loạt nhìn phía tôi, như thể đang cố moi móc ra bóng dáng xưa cũ từ gương mặt tôi bây giờ.

“Tiêu Tiêu, cuối cùng cậu cũng đến , mau lại đây ngồi!”

Phá tan sự im lặng là một cô gái xinh đẹp, nhiệt tình kéo ghế mời tôi.

Tôi ôm cô cháu gái đang quấn lấy mình như bạch tuộc, bình thản đi qua ngồi xuống.

Vừa ngồi ghế, bàn bên cạnh lập tức rộ lên tiếng xì xầm bàn tán.

“Đây là con gái cậu à? Dễ thương quá, đôi giống hệt cậu luôn.”

Con bé thì ngang ngược, bắt nạt hết thảy mọi sinh vật biết thở, mà ra ngoài gặp người lạ lại im thin thít, rúc lòng tôi, ngoan như cún con.

“Đúng .”

Thấy tôi thừa nhận, cô ấy lại càng cười tươi hơn.

“Kết hôn sớm thế cơ à? Chồng cậu không sao, sao không phụ cậu trông con một ?”

Tôi gắp một miếng thịt tôm hùm, thản nhiên nói:

“Ly hôn . Con đầy tháng anh đã ra ngoài lăng nhăng, kiện tụng mất cả một năm.”

Nói xong câu đó, tôi cảm thấy mấy người ngồi cạnh như vô thức dời ghế ra xa tôi một .

Họ quay đầu sang chỗ khác, bắt đầu bàn chuyện cổ phiếu này, ngân hàng , chẳng động đến đũa nữa.

Tôi thì cứ xoay bàn, món nào là gắp, chẳng hề ngại ngần.

Vừa dọn lên món thịt viên hầm – món tôi luôn nhất khách sạn này – tôi còn kịp chạm mâm xoay thì cô gái váy đen bên cạnh đã nhanh tay xoay nó phía đối diện.

“Trần Thuật, tôi nhớ trước cậu rất món thịt viên này, chỗ này cũng khá lắm, thử đi?”

Cái tên này quen đến mức cả bàn ăn chợt im bặt.

Tôi chỉ nghe duy nhất cái tên ấy.

Tôi đang bóc con tôm bát, từ từ ngẩng đầu lên — nhìn thấy người trai cũ từng bị tôi “bắt đầu tùy hứng bỏ rơi vô tình” hồi cấp ba.

Anh giờ đây chẳng còn dáng vẻ non nớt sơ mi trắng ngày nào.

Trần Thuật một bộ vest đen, trông nghiêm chỉnh hệt như vừa ra từ một cuộc họp công ty.

Những năm qua tôi cũng từng lờ mờ nghe bố tôi nhắc đến một công ty Internet nổi cái tên Trần Thuật, tôi từng tâm.

Không ngờ một ngày nào đó, thằng nhóc nghèo ngày xưa lại thật sự có thể lên đến vị trí này.

“Không cần đâu.”

Trần Thuật đặt tay lên bàn xoay, những ngón tay thon dài đặt đó, trông vừa tao nhã vừa cuốn hút.

Mãi đến khi đĩa thịt viên xoay đúng trước mặt tôi, tôi chịu thu ánh lại khỏi tay anh ấy.

Có lẽ cô gái váy đen cũng không ngờ Trần Thuật sẽ , mà chính tôi cũng chẳng đoán .

tôi mặt dày, gắp ngay một viên ung dung ăn.

“Đúng , Tiêu Tiêu — trước đây hai người còn là một đôi, thì ra cả hai đều ăn thịt viên à?”

Tôi dùng đũa gắp viên thịt lên, đưa miệng, giả vờ như không nghe thấy câu cô vừa nói.

Người ăn thịt viên xưa nay bao giờ là Trần Thuật, mà là tôi.

Hồi đó, mỗi lần anh ấy mua thịt viên căng tin đều là mua cho tôi. Vì món đó quá yêu , căng tin còn giới hạn số lượng, mà tôi thì mỗi bữa có thể ăn mấy viên, nên nhờ trai mang giúp một phần.

Anh ấy đáp lại gì tôi cũng không tâm, vì cô tổ tông nhỏ lòng tôi bắt đầu loạn.

Tôi luống cuống lục lọi balô lấy bình sữa, nhờ phục vụ dẫn đi lấy nước nóng.

Lúc quay , con nhóc đó dĩ nhiên chẳng ngoan ngoãn ngồi đợi tại chỗ.

“Con bé đây nè, Tiêu Tiêu!”

“Con gái cậu đáng yêu thật đấy.”

Tôi cầm bình sữa, vòng nửa bàn tiệc, cuối cùng cũng nhìn thấy cảnh tượng trước mặt — cô cháu gái của tôi đang ôm lấy chân người , cái mặt tròn xoe tựa lên đầu gối đối phương.

Tôi nở một nụ cười gượng gạo, ngẩng đầu lên… bắt gặp gương mặt người bị “dính” lấy — chính là trai cũ của tôi.

Thật biết cách gây chuyện cho tôi mà.

3

Tôi từng nghĩ mình là Triệu Sênh, Trần Thuật cũng tuyệt đối không phải Hà Dĩ Thâm.

Năm đó khi chia tay, cũng nghĩ là tôi đã đá Trần Thuật, thực ra câu “chia tay đi” là do anh ấy nói ra trước.

Vì muốn giữ sĩ diện, tôi ngại thừa nhận mình bị bỏ, nên kệ tin đồn lan ra.

Giờ nghĩ lại thấy thật nực cười — cái gọi là “sĩ diện” đó, giữ gì chứ?

Nghĩ nên tôi mặt dày tới, bế cô cháu gái đang dính chặt lấy chân Trần Thuật lên.

“Phải gọi là chú đó nha.”

Tôi bế cháu gái lên, nở một nụ cười rạng rỡ với Trần Thuật.

Bữa ăn này người khác thấy thế nào tôi không rõ, chứ riêng tôi thì ăn rất đã đời, còn đút cho tiểu tổ tông vài miếng chả trứng nữa là đằng khác.

Lúc ra , màn “diễn xuất” lại bắt đầu.

Có người “vô tình” lấy ra chìa khóa xe trị giá cả triệu, có người chồng đeo đồng hồ hàng hiệu tới đón vợ.

Tôi thì nắm tay tiểu tổ tông, ngáp một cái rõ dài.

“Có tới đón cậu không, Tiêu Tiêu? Không thì đi xe tớ nè?”

là cô gái váy đen . Tôi bắt đầu nhớ ra cô một — hình như từng là lớp trưởng môn Văn hồi cấp ba.

“Có chứ.”

Có lẽ không ngờ tôi sẽ trả lời , cô khựng lại một thoáng.

thì tốt, tôi còn định nếu không có đón thì sẽ đưa cậu . Cậu Tây Thành à?”

Mười năm trước, Tây Thành là biểu tượng của sự giàu có. giờ Bắc Thành đã trỗi dậy, thịnh vượng hơn nhiều, nên tôi đương nhiên đã chuyển sang đó sống.

Tôi khẽ lắc đầu, từ chối lời đề nghị của cô ấy một cách lịch sự.

Dần dần, từng người rời đi, cuối cùng chỉ còn lại tôi cô cháu gái đứng chờ trước cửa.

Chú Cố – tài xế – đang đi đón ba tôi, còn taxi tôi đặt thì bị kẹt xe giữa đường tới nơi.

Tôi từ từ ngồi xổm xuống, chống cằm, chờ đợi.

Một áo vest mang theo hơi ấm nhẹ nhàng khoác lên người tôi.

Tôi quay đầu lại — nhìn thấy Trần Thuật.

tôi đưa hai người .”

“Không cần đâu, thật sự có người tới đón tôi .”

Tôi đâu dám ngồi xe Trần Thuật, nên lập tức giơ màn hình đặt xe ra cho anh ấy xem.

“Đã hủy .”

4

Cuối cùng, tôi phải nắm tay tiểu tổ tông lên xe của Trần Thuật.

Tài xế taxi vì chờ quá lâu đã tự hủy đơn, tôi không còn cách nào khác ngoài việc ngồi nhờ xe anh ấy.

Mười năm trôi qua, Trần Thuật như xưa, thậm chí còn đẹp trai hơn trước, lông mày sắc, ánh sáng – nhìn thêm lần nữa đủ khiến tim tôi rung động.

Tùy chỉnh
Danh sách chương