Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/9UrKiE18CY
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
17.
Ngọn tay tôi tắt dần.
tiếng gáy thì không vang lên.
Tôi lúc trở nên lo lắng hơn.
ăn xong anh trai tôi, lục tung cả nhà tìm kiếm dấu vết của tôi.
Tôi không dám nhổ chút đất mộ nào miệng.
“Em ở đâu…”
bắt chước giọng của chị dâu tôi, gọi tôi cách u uất.
Nó đi vòng quanh nhà, từng vòng từng vòng để tìm tôi.
Lưng tôi ướt đẫm từ lâu rồi.
Tôi gần dùng hết sức lực để không nôn đất mộ.
Đột nhiên, tôi cảm bên cạnh cổ lạnh lẽo, ai đó thổi cổ tôi.
Tôi cứng đờ cả người.
giây sau, tôi cảnh tượng đáng sợ nhất mà tôi từng đời.
Khuôn xanh xao của ghé sát tôi.
lần rồi lần nữa, thổi tắt .
Tôi vô thức hét lên.
tôi kiềm chế được.
Nó không tấn công tôi.
Điều này cho , nó không tôi.
Ngọn thổi gần sắp tắt.
Nụ cười quái dị trên nó ngày kéo dài gần đến tận tai.
Tôi lo lắng gọi tên Vân Phong lòng.
Trước khi ngọn sắp dập tắt.
biến mất trước tôi.
chính xác thì, nó người khác kéo ngoài.
Tôi không dám động đậy.
Đôi giày của Vân Phong xuất hiện trước mắt tôi.
vài sợi chỉ vàng buộc chặt những đồng tiền đồng trói chặt .
Nó kêu la thảm thiết trên đất.
Dây vàng siết chặt hơn.
Nó kêu la thảm thiết trên đất.
Ngay sau đó, tiếng gáy vang vọng khắp căn phòng.
Tôi mới dám bò khỏi gầm giường.
Vân Phong đổ mồ hôi tắm, trông khá thảm hại.
Hắn tức giận chọc tôi.
“Còn ngậm à?”
Tôi ngại ngùng nhổ .
Vân Phong giải thích: “Tôi cho con đó vật cực dương chuyên dùng để đối phó với linh, nó ăn con , vì vậy sức mạnh của nó mới suy yếu.”
“Tôi mới cơ hội đối phó với nó.”
Vậy bây giờ, nó biến mất rồi sao?
Vân Phong gật đầu.
Tôi nghĩ đến điều gì đó, thôi không .
Vân Phong nhận : “Cậuđang hỏi về chị dâu của mình phải không?”
“Cậu yên tâm, linh hồn của cô trước đây luôn giam cầm , bây giờ biến mất, linh hồn của cô đầu thai chuyển kiếp rồi.”
Tôi thở phào nhẹ nhõm.
Chị dâu khổ quá đời này.
Hy vọng kiếp sau cô đầu thai gia đình tốt.
18
Tôi lời cảm ơn với Vân Phong.
Nếu không anh , làng chúng tôi sẽ nhiều người c.h.ế.t hơn.
Vân Phong vẫy tay, mắt thẳng tôi.
Tôi hắn chằm chằm nên hơi sợ chút.
“Thật lòng mà , trông cậu không tệ…”
“Hả? Anh làm gì?” Tôi giật mình.
“Tôi cốt cách và tướng mạo của cậu không tệ, phù hợp để học mấy chuyện này, cậu nghĩ gì vậy?”
Vân Phong bất lực tôi.
Tôi ngượng ngùng gãi đầu.
19
tuần sau, mẹ tôi xuất viện.
bà phát điên.
Gặp ai , nghe tiếng dê kêu.
Tôi phải tiếp tục học, không còn cách nào khác ngoài việc đưa bà bệnh viện tâm thần.
Về phần Vân Phong, ngày nào nhắn tin cho tôi qua WeChat nhận tôi làm đồ đệ.
Tôi thực sự không chịu đựng được sự quấy rầy của hắn, chỉ tạm thời đồng ý.
(Hết)