Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/6Ac6wH60WY

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
7.
Không chỉ có tôi tài xế cậu theo bản năng kinh ngạc nhìn về Tiểu Văn.
Tiểu Văn không ý đến tôi nữa, chuyển tầm mắt sang bác tài xế trung : “Bất kỳ nào xe này có xước, thậm chí cửa xe có lõm vào. Có thể giải thích cho tôi biết tại sao xe hư hỏng đến mức độ này rồi khu du lịch vẫn cho phép vận hành không?”
Tài xế hừ tiếng rồi : “Cái này có gì lạ đâu? Hiệu quả lợi ích của khu du lịch không tốt công ty không có tiền đổi xe. Hơn nữa, còn có xe hư hỏng nặng hơn xe của tôi nhiều.”
Tiểu Văn lại : “Khu du lịch không đủ chi phí thay xe tôi có thể hiểu, nhưng cho dù công ty các có nghèo đến mức nào không thể công nhân mặc quần rách đi làm chứ?”
“Cái gì?” Tài xế ngây , giống ý thức được gì đó lại rối rắm ngồi yên tại .
Tiểu Văn lấy mảnh màu xanh lam trong túi ra, ném xuống chân tôi: “Em nhặt được mảnh này ở hiện trường xảy ra tai nạn. Anh có thể cầm kiểm tra xem chất có giống của ông ta không.”
Tài xế không gì, biểu cảm càng trở mất tự nhiên, ánh mắt tối sầm.”
Tôi khiếp sợ nhìn về tài xế. Lúc nhìn xuống dưới phát hiện ống quần bên trái mất miếng .
cẳng chân lộ ra qua lỗ hổng kia lại toàn thương bầm tím ứ đọng.
Miếng mất ống quần tài xế trùng khớp với mảnh Tiểu Văn lấy ra, đến màu sắc giống.
vậy tài xế mới ma?
Tôi hoảng sợ lùi lại bước, mồ hôi.
Tiểu Văn lại đổi tầm nhìn, nhìn về cậu đang ngây ngốc bên: “Còn có cậu nữa. ngã từ nơi cao vậy chắc chắn không thể không có dấu được. Cậu có dám cởi ra chúng tôi xem không?”
Sắc cậu phức tạp: “Coi tôi có thương đi chăng nữa không thể chứng minh nó do ngã núi lại.”
“Thế cúc kia nào đây?” Tiểu Văn cười lạnh, đưa tay lấy cúc màu lam trong túi khác ra.
Cậu sững sờ, theo bản năng nhìn xuống sơ mi mình đang mặc.
Tôi mở to mắt, nhìn cậu ta.
Quả nhiên cổ cổ tay của sơ xuất hiện vài dấu nhánh cây quẹt qua, cúc ở đó không cánh bay.
“Cậu…”
Lông tơ tôi dựng lên, sợ tới mức lùi lại mấy bước. cậu kia lại không ngừng co rút khóe miệng.
Rất nhanh sau đó, cậu tài xế hành động, lạnh lùng nhìn về Tiểu Văn: “Sau khi cô xuống xe đã đến xảy ra tai nạn?”
“Không tới đó sao tôi có thể tìm được chứng cứ ma?”
Tiểu Văn vừa chuyện vừa kéo tay tôi, nhanh chóng đi về cửa xe.
Lúc trước cô ấy vẫn luôn dùng cơ thể chắn cửa xe cửa luôn mở ra. Vì vậy chúng tôi có thể nhẹ nhàng thoát khỏi xe.
Cùng lúc đó, tài xế cậu đồng thời nhào tới, sắc trở dữ tợn, giọng điệu khàn khàn kéo cưa điện.
“Mấy không đi được đâu!”
Nhìn gương xanh mét kia, trái tim tôi đập thình thập/
Xem ra đã tới lúc xé rách hoàn toàn rồi.