Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/7fQuiuu3BH

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Chương 10
Một lần nữa nhận được tin nhắn của bà Thẩm, tôi hơi ngạc nhiên.
Bà Thẩm: [Cháu không nhắn tin làm tôi có giác thiếu thiếu.]
Tôi lộn một vòng trên giường, không nhịn được mà phì tiếng.
[Thế cháu nhắn tin cho bác tiếp nhé?]
Bà Thẩm: [Ừ.]
Kể từ hôm nay, tôi lại bắt báo cáo tất cả mọi không kể lớn nhỏ với bà Thẩm.
Không báo cáo của Thẩm Thời Sâm mà tôi còn kể cả mẩu lặt vặt trong cuộc sống của tôi.
Bà ấy không hề tỏ ra nghi ngờ mất kiên nhẫn, ngược lại còn hồi đáp từng câu.
Tôi cầm điện thoại, tươi như một bông hoa.
Thẩm Thời Sâm nói lại thôi, thậm chí còn có chút đó hơi hơi bất mãn.
“Cậu mẹ tôi nhau à?”
Tôi trả lời lấy lệ: “Công việc mà, công việc mà.”
Thẩm Thời Sâm: “Xì.”
…..
Rất nhanh đã đến chụp tốt nghiệp.
Trước khi lên đường, Thẩm Thời Sâm tặng cho tôi một bó hoa nở rộ.
Cậu ta sờ cổ, cố làm ra vẻ tự nhiên nhìn ra ngoài cửa sổ.
“Ừ … tốt nghiệp tặng hoa cho người chứ.”
“Tôi nghĩ hẳn là cậu sẽ thích loài hoa này.”
Tôi nhận lấy bó hoa, ngửi mùi thơm thoang thoảng quen thuộc, hốc mắt chợt ửng đỏ.
Không thích sao được?
Bà ngoại là người đã nuôi dạy tôi, tôi lớn lên từ cánh đồng hoa của bà.
Hồi nhỏ bà luôn nói với tôi rằng, đợi hoa nở, bố mẹ tôi sẽ trở về.
Lớn lên mới biết tôi là đứa trẻ bố mẹ bỏ rơi.
có bà ngoại coi tôi như báu vật mà chăm sóc.
Bà còn nói khi nào tôi tốt nghiệp đại học, bà sẽ hái bông hoa đẹp nhất để chúc mừng tôi.
Nhưng đó còn chưa đến mà bà ngoại đã nhắm mắt xuôi .
Thậm chí tôi còn chẳng được gặp bà lần cuối.
Về tôi mới biết bà ngoại mắc bệnh nặng, vì không liên lụy đến tôi nên bà giấu mãi.
đây tôi đã tiết kiệm được rất nhiều tiền, nhưng bà ngoại – người luôn đứng bên cánh đồng hoa đợi tôi tan học đó lại không bao quay trở về nữa.
Thẩm Thời Sâm thấy tôi khóc hoang mang không biết làm sao.
“Cậu không thích à? Tôi xin lỗi…”
Tôi tiến tới ôm lấy cậu ta: “ ơn cậu, tôi thích lắm.”
Gió nhẹ thổi qua, chuông gió khẽ đong đưa.
Tiếng leng keng du hòa cùng một nhịp với tiếng đập thình thịch của trái tim.
Không rõ là đã làm loạn nhịp.
Chương 11
Lúc đến trường, cùng phòng nhìn thấy bó hoa trong tôi ngây cả người.
“Khương Khương, sao hoa của cậu lại giống hoa mà Thẩm Thời Sâm tặng cho người thế?”
Nghe vậy, trong lòng tôi cực kỳ hồi hộp nhưng ngoài mặt vẫn tỏ vẻ ngạc nhiên.
“Không chứ? Tớ mua đại một bó ở tiệm hoa ngoài cổng trường thôi.”
“Thẩm Thời Sâm có người rồi á?”
Họ không hề nghi ngở, hào hứng cho tôi xem bài viết trên web trường.
Trên đó là chụp màn hình vòng bè của Thẩm Thời Sâm.
có một bức hoa đi kèm một lời nhắn: Mừng người thuận lợi tốt nghiệp.
Phía dưới, mỗi giây là lại có thêm hàng chục bình luận mới.
cùng phòng vỗ vai tôi.
“Ông thầy lần trước cậu giới thiệu đỉnh thật , chắc chắn là có người công rồi, ghen tị thế!”
Tôi chột dạ lùi về mấy bước.
Chụp xong định chuồn trước, ngờ cuối cùng lại kéo đi dự tiệc tốt nghiệp.
Trong phòng bao KTV, theo tiếng hát không khác quỷ khóc sói gào, tôi lẳng lặng ngồi trong góc uống rượu.
cùng phòng thấy thế sợ hết hồn: “Cậu đừng uống nữa, cậu rượu vào là lại quậy tung trời, lát nữa bọn tớ không giữ nổi cậu đâu!”
Tôi khà khà: “Yên tâm, tớ thay đổi rồi.”
Cô ấy đang nhắc đến xảy ra hồi năm hai đại học, chúng tôi tụ tập nấu lẩu trong phòng ký túc, còn mua cả bia uống kèm.
Tôi chưa uống lần nào nên thử cho biết vị, ngờ uống có vài ly mà đã bắt phát điên phát dại.
Khó khăn lắm mới ngồi im một chỗ đêm đến tôi lại trèo lên giường của cùng phòng, hết ôm lại đến hôn cô ấy.
Hôm , trước động tác lùi về nửa bước của cùng phòng, tôi thề độc rằng cả đời này sẽ không bao đụng vào rượu nữa.
Nhưng cũng nói một cơn say hóa giải cả ngàn đời sầu bi.
Có thể tạm quên đi đống tâm sự hỗn độn cắt không đứt, gỡ không ra này cũng tốt mà.
Điện thoại cất trong túi áo không ngừng rung lên, mí mắt càng trĩu nặng.
Cũng không biết đã bao lâu trôi qua, đám người liên tục lắc lư bỗng im bặt.
Một giọng nói quen thuộc vang lên bên tai, trong hơi thở thơm mát là sự quyến luyến, bịn rịn không rời.
“Khương Khương, về nhà thôi.”
Lúc nằm sấp trên lưng chàng trai, tôi ngửi thấy mùi bạc hà thơm mát quen thuộc, lúc này xúc lập tức vỡ òa.
“Thẩm Thời Sâm, sao cậu lại dụ dỗ tôi?”
“Sao cậu lại tặng hoa cho tôi, sao cậu lại đến đón tôi?”
Sao lại cho tôi ảo tưởng xa rời thực tế?
Rõ ràng là khó khăn lắm tôi mới kìm được rung động không nên có mà.
Thẩm Thời Sâm thoáng khựng lại, dịu giọng nói: “Vì cậu là người của tôi mà.”
Tôi nghẹn ngào vì tủi thân: “Giả thôi.”
Cổ họng thoáng động nhẹ, giọng nói trầm khàn mang theo chút dụ dỗ.
“Thế… cậu có sự thật không?”
Tôi không trả lời Thẩm Thời Sâm, lúc này tôi đã luồn vào áo của cậu ta, sờ soạng lung tung.
“Nóng quá, trơn quá, đàn hồi ghê…”
Thẩm Thời Sâm tức đến mức phì .
“Cậu biết phá hỏng bầu không khí thôi.”
Chương 12
Lúc trở về với chiếc giường quen thuộc, tôi vén mí mắt lên.
Thẩm Thời Sâm đang ở khoảng cách gần trong gang tấc, không rõ đây là thật hay mơ.
Thế là tôi chui vào áo của cậu ta, bắt gặm cắn.
Như đang thưởng thức quả anh đào mê người trên chiếc bánh kem bơ.
Thẩm Thời Sâm khẽ rên lên, kéo tôi ra, sắc đỏ trên vành tai đã sớm lan ra cần cổ.
Cậu ta thở hổn hển: “Khương Khương, cậu có biết mình đang làm không?”
Lúc này tôi có biết sợ là đâu, óc đã thước phim đó Thẩm Thời Sâm dụ dỗ tôi chiếm lĩnh.
Hơi men xộc lên áp chế lý trí, thế là kể cả tôi có sai bây cũng sẽ đúng.
“Tôi gặm , làm sao?”
“ bảo cậu dụ dỗ tôi, tại cậu hết !”
Một lúc rất lâu , trong căn phòng mờ ảo yên tĩnh bỗng vang lên tiếng trầm thấp đầy thích thú.
Thẩm Thời Sâm nắm tôi, dẫn dắt tôi dạo chơi trên cơ bụng của cậu ta.
“Đúng, tại anh hết.”
Hơi thở mập mờ phả vào tai tôi, kèm theo đó là sự gợi ý, là sự dẫn dắt.
“Khương Khương, nói thích anh đi, em làm cũng được.”
Xúc ấm nóng truyền tới từ lòng bàn của chàng trai khiến cổ họng tôi khô khốc.
Não bộ tạm dừng hoạt động, tôi thốt lên trong vô thức: “Em thích anh…”
Ngay giây tiếp theo, một nụ hôn miên man đã rơi xuống.
Không hời hợt, chạm nhẹ rồi lướt qua mà là công đoạt đất, khí thế bừng bừng.
Tư thế đảo ngược, tôi cưỡi lên người cậu ta.
Thẩm Thời Sâm nhẹ nhàng đỡ lấy hông tôi, thở hổn hển để tôi mặc sức làm bậy.
…..
Toàn thân đau nhức khiến tôi chẳng cử động một chút nào.
Cố mò được điện thoại, nhận ra bây đã là hai chiều rồi.
Thẩm Thời Sâm gửi cho tôi một tin nhắn: [Anh nấu canh sườn cho em rồi , ngủ dậy nhớ ăn nhé, anh sẽ về sớm.]
Ngay đó, Liễu Mạt gửi cho tôi một bức để khiêu khích.
chụp hai gia đình nâng ly trò bên bàn ăn.
Liễu Mạt: [Yeah, chuẩn bàn đám cưới của tôi anh Sâm rồi .]
ngón hơi cuộn lại, không có xúc tắt điện thoại đi.
Tôi đâu cái chày gỗ, tôi có thể nhận được sự khác biệt mà Thẩm Thời Sâm dành cho tôi.
Nhưng chúng tôi không người sống trong cùng một thế giới, giao nhau tại một thời điểm ngắn ngủi rồi cũng nên quay về quỹ đạo của mình.
Dù không Liễu Mạt cũng sẽ là một người khác.
Việc hợp tác giữa tôi bà Thẩm cũng chính thức kết thúc.
Tốt nghiệp… cũng đại diện cho sự chia ly.
Thế là tôi đã lặng lẽ kéo vali, rời khỏi phố này cùng khoản tiền lên tới hàng nghìn vạn.
Tôi không có tham vọng lớn lao nào cả, định về quê mở một homestay đầy hoa .
Một người, hai mèo, ba bữa, bốn mùa… như thế cũng tốt mà.
Tuyệt đối… tuyệt đối đừng đến tìm tôi!
Hãy để tôi ôm lấy vài đồng bạc lẻ này dùng hết phần đời phóng khoáng còn lại để tưởng nhớ mối tình c.h.ế.t yểu của mình.