Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/1g8TNsBw2x
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Tai Tạ Vân đỏ ửng, đưa khăn giấy, ánh mắt hơi d.a.o : “Cô… cô lại nhiên khóc ? Có phải tôi nói sai gì không?”
“Ayo, đỏ mặt kìa, xem ra vẫn là một chàng trai ngây thơ đây.”
Bà cố nói với giọng trêu chọc.
Tôi lau nước mắt: “ là làm thêm giờ liên nên hơi stress thôi, làm anh sợ rồi, xin lỗi nhé.”
Tạ Vân cười khan hai tiếng rồi khởi xe.
Tạ Vân kiên quyết đưa tôi lên tận nhà, trước rời đi dặn dò:
“Nếu ngày mai sếp của cô gây khó dễ thì cứ gọi điện cho tôi.”
Sau anh ta đi, tôi nằm vật ra ghế sofa.
Bà cố tiếc nuối nói bên tai tôi: “Muộn thế này rồi, một chàng trai trẻ đi đường đêm một mình nguy hiểm lắm.”
“Bà lo lắng thì đi tiễn anh ấy đi.” Tôi đã nhắm mắt chuẩn bị ngủ.
“Ý ta là phải giữ cậu ta ở lại chứ! Đầu gỗ này!”
Cuối cùng Bà cố lại thêm một câu.
“Bà cố, tư tưởng của bà không là cởi mở , là phóng khoáng luôn rồi.”
Nói xong, tôi chép rồi xoay người ngủ thiếp đi.
Sáng hôm sau 6 giờ, tôi đã bị tiếng điện thoại đánh thức.
Nhìn thấy lại là sếp gọi, tôi lập tức tỉnh ngủ.
Điện thoại vừa thông, sếp đã tôi đến không kịp vuốt mặt: “ Tinh tôi vẫn nhận được kế hoạch của cô!”
“Tôi, tôi…”
Tôi nửa ngày không nói được câu nào, Bà cố sốt ruột :
“Chắt gái à! Cái này không dùng thì đem cho người ta đi! Não cũng tiện thể bán luôn, đồ cũ cũng bán được giá cao đấy! Dù gì cũng từng dùng mới bao giờ!”
Bị Bà cố tôi càng luống cuống không nói nên lời.
Đối phương cũng gắt gỏng: “Tám giờ đã phải đi làm rồi, kế hoạch bây giờ vẫn gửi cho tôi, Tinh cô muốn làm không?!”
nhiên cảm thấy cơ thể lại có một luồng sức ập vào, tôi biết Bà cố lại nhập vào rồi.
“Anh cũng biết tám giờ mới đi làm à! Anh sống không nổi tới tám giờ à?”
tôi không kiểm soát được, bắt đầu b.ắ.n đạn.
Đây là lần đầu tiên tôi cãi lại sếp, anh ta có lẽ cũng sững sờ.
Đầu dây bên kia im lặng kỳ lạ một , tiếp PUA tôi: “Tôi bảo cô tăng ca viết một bản kế hoạch, cô xem, cô nói lại một đống nhảm nhí rồi!”
“, anh giúp Diêm Vương kéo tiêu à, sợ tôi không tử nổi phải không? Dù cũng là chết, anh có tin không đêm tôi chạy đến cửa nhà anh treo cổ luôn không!”
Bà cố tiếp điều khiển tôi nổi giận.
Đối phương rõ ràng không biết đối đáp thế nào, một câu “thần kinh” rồi vội vàng cúp điện thoại.
Sức trong cơ thể ngột rút ra.
Tôi hoàn hồn một mới hiểu ra, sếp lại có ngày bị tôi làm cho cứng họng ?!
Tôi lập tức cảm thấy toàn thân sảng khoái, ngay lập tức quỳ xuống, chắp thành kính với không khí: “Bà cố, xin bà làm người phát ngôn cho con đi, sau này con không phải chịu ấm ức .”
Bà cố thở dài: “Ôi, nhà ta lại sinh ra đứa vụng thế này.”
Trước đây, mỗi ngày tôi đều phải đến sớm một tiếng để dọn dẹp chỗ làm việc cho đồng nghiệp, pha nước cho sếp.
hôm bị Bà cố nhập vào, tôi trang điểm đậm, đi giày cao gót mua từ phỏng vấn, đứng trước gương hô khẩu hiệu:
“Từ hôm , con chính là Nữu Hỗ Lộc – Tinh.”
Bà cố chiếm cơ thể tôi, lắc lư hông bước ra ngoài.
Mới ra đến đầu ngõ, tôi đã thấy Tạ Vân dựa vào xe ăn bánh rán.
anh ta thấy tôi, rõ ràng ngẩn người một , mãi sau mới cười khan nói: “Hôm trông cô khác hôm qua quá.”
“Cảm ơn, anh có thể cho tôi đi nhờ được không?”
Bây giờ tôi hoàn toàn bị Bà cố điều khiển, không khách sáo ngồi vào ghế phụ lái.
Tạ Vân cũng vội vàng lên xe: “Tôi đến đây vốn là để đón cô , tôi sợ vì lời tôi nói hôm qua người sếp đó làm khó cô, nên định gặp trực tiếp nói chuyện với anh ta.”
“Anh tư cách gì nói chuyện với anh ta?”
Tôi nhiên đến gần, nửa cười nửa không nhìn Tạ Vân.
ánh mắt giao nhau, tôi rõ ràng thấy yết hầu anh ta chuyển .
Anh ta lập tức đỏ mặt quay đi: “Đương… đương nhiên là với tư cách cảnh sát rồi.”
“ có phải là lạm quyền không?”
Tôi cười ranh mãnh, giọng anh ta càng luống cuống: “, thì với tư cách bạn bè!”
“Ồ…”
Tôi cố ý kéo dài giọng, gật đầu đầy ý nghĩa.
Tuy bị Bà cố chiếm cứ cơ thể, ý thức của tôi vẫn , trong lòng thầm than Bà cố trêu chọc người khác đúng là quá giỏi.
Trên đường, hai người rơi vào im lặng ngượng ngùng.
Tôi đành son môi và gương trang điểm ra, bắt đầu tô vẽ.
Nhìn qua gương, tôi thấy Tạ Vân thỉnh thoảng liếc nhìn tôi.
Một sau, anh ta cười cười nói: “Cô hoàn toàn khác với trạng thái hôm qua.”
“Làm thêm giờ liên khó tránh khỏi dương khí không đủ.”
Tôi mím môi, nhấp son, cười duyên với anh ta.
Đến dưới công ty, sau tôi xuống xe, anh ta cũng vội vàng định xuống, tôi chống vào cửa ghế phụ lái, nghiêng người nói:
“Anh không cần lên đâu, có phải trẻ mẫu giáo bị bắt nạt cần phụ huynh đến chống lưng đâu.”
Vẻ mặt anh ta có chút lo lắng: “Cô có chắc mình có thể làm được không?”
“Không nói lại được thì tôi tát cho anh ta một cái là được rồi.” Tôi cười híp mắt nghiêng đầu nói.
“Không được, đó là tội cố ý gây thương tích, người ta có thể báo cảnh sát bắt cô đấy.” Tạ Vân nhiên nghiêm mặt.
“Được rồi được rồi, Tạ đại cảnh quan, tôi cố gắng, đảm bảo không .”
Nói xong, tôi cửa xe lại, sải những bước dài vào công ty.
Đang đợi thang máy, tôi nghe thấy phía sau có người nhỏ giọng thử gọi nhỏ tên tôi.
Quay đầu lại, là nhóm đồng nghiệp vẫn thường coi tôi đầy tớ sai khiến.
nhìn thấy tôi thì nhìn nhau ngạc nhiên, có người kinh ngạc: “Thật sự là Tinh ?!”
“ cô ta nhiên trang điểm ?”
“Nhìn cô ta ăn mặc thế này không phải là được đại gia nào bao nuôi chứ.”
Những lời chế giễu không ngừng vang lên.
Trong lòng tôi liên an ủi Bà cố sắp nổi điên: “ vẫn thường , nhịn một chút qua thôi.”
Bà cố dùng cơ thể tôi nắm chặt nắm đấm, sau đó ra một miếng kẹo cao su ném vào .
Tôi: “Đúng rồi, Bà cố, ăn chút đồ ngọt làm tâm trạng tốt hơn.”
Bà cố nghiêng đầu, dùng ngón út móc móc tai, tặc lưỡi một cái: “Quê các người có phải ở Đôn Hoàng không? nhiều tranh vẽ thế.”
“ Tinh, cô nói cái gì !”
Một nữ đồng nghiệp vẫn hay chê bai tôi và thường xuyên bắt tôi làm thêm giờ thay cô ta, nổi điên túm tôi, hét lên chất vấn.
“Cô tốt nhất là nên buông ra, không thì bây giờ tôi nằm xuống đất, cả tháng đi làm của cô uổng công.” Tôi liếc nhìn cô ta đang nắm cánh mình, thờ ơ nói.
Cô ta vô thức buông ra, tôi bực bội phủi phủi chỗ vừa bị cô ta nắm.
Thang máy đến, nhóm đồng nghiệp đó ùa vào, đẩy tôi sang một bên.
lên đủ người rồi, bắt đầu cửa thang máy, tôi không vội không lo bấm mở cửa thang máy.
Đồng nghiệp đứng gần cửa bực bội nói: “Đã đủ người rồi, đợi chuyến sau đi!”
Tôi từ trong túi ra chai trà kỷ tử đã pha, mở nắp làm tác muốn đổ vào khe thang máy: “Nếu tôi không lên được, hôm các người đều phải leo hai mươi tầng với tôi.”
“Cô đây là đang cố tình phá hoại, chúng tôi có thể gọi bảo vệ báo cảnh sát bắt cô.” – Một đồng nghiệp khác cao giọng cảnh cáo tôi.
Tôi khinh thường cười lạnh: “Đây là điểm mù camera, không quay được gì đâu. các người nên cẩn thận đấy, dù bắt nạt ở nơi làm việc cũng là tội có thể kiện được, các bằng chứng liên quan, tài liệu văn bản, lịch sử tin nhắn WeChat tôi đều đã lưu lại rồi.”
“Cô, cô!”
Các đồng nghiệp trong thang máy câm nín, không liên bấm nút cửa .
Tôi đường hoàng đứng ở cửa chính.
Ngay cửa thang máy sắp lại, lại có một bóng người chen vào.
Các đồng nghiệp khác đều cúi đầu cười nịnh chào sếp, anh ta không để ý, chỉnh lại quần áo rồi quay mặt về phía cửa thang máy.
thang máy lại phát ra tiếng báo quá tải, mãi không chịu cửa.
Sếp quay người nhìn tôi, đám đông phía sau cũng nhìn về phía tôi.
Tôi nhai kẹo cao su, vẻ mặt khó chịu: “Nhìn cái gì? Quá tải đâu phải tại tôi, ai vào cuối cùng? Bước ra đi.”
Tôi trừng mắt nhìn lại sếp.
“ Tinh, cô…”
Sếp vào mũi tôi, nói hết câu, tôi đã đá anh ta ra khỏi thang máy: “ nói nhảm với anh thì muộn chấm công mất.”
Sếp ngã sõng soài trên đất, một vẫn thể hoàn hồn.
Tôi đảo mắt, bấm nút cửa mấy cái.
Cửa thang máy phản chiếu dáng vẻ đám người phía sau đang nhìn chằm chằm tôi.
Tôi nghiêng đầu liếc nhìn, vội vàng quay đi.
“Nhìn cái gì, đi muộn một phút trừ hai trăm, các người cũng muốn xuống làm bạn với anh ta à?”
Tất cả mọi người im lặng tụ lại, không một ai nói gì.
Đến tầng công ty, không trước đây, ùa ra ngoài, hoàn toàn không quan tâm đến việc tôi bị đẩy ngã giẫm đạp .
Tôi quay đầu nhìn : “Các người không ra à?”
“Chúng tôi không vội.”
Đồng nghiệp vừa nãy bấm cửa thang máy cười gượng gạo.
Tôi lạnh lùng nhếch mép.
Vừa quay đầu đi, Bà cố lẩm bẩm: “Chắt gái thấy ? Toàn là loại sợ cứng h.i.ế.p yếu, hôm phải học cho kỹ.”
Tôi lòng đầy biết ơn: “Yên tâm Bà cố, cháu đang ghi chép nghiêm túc đây.”