Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/1g8TNsBw2x
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Tôi vừa mới ngồi xuống làm việc, sếp giận đùng đùng đến bên cạnh tôi ném mạnh thị uy.
Anh ta gầm lên: “Mạnh Phàm Tinh, vừa nãy dưới nhà cô có ý gì?”
Tôi mặt ngơ ngác lại cố tình kéo giọng nói:
“Em cứ tưởng là sếp tối qua nhảy quán bar Cây Xoài đến sáu giờ sáng, chưa tỉnh rượu nên mới ngã ra ngoài chứ.”
Lúc này tôi nghe thấy xung quanh có đồng nghiệp tán nhỏ: “Tôi sửa kế hoạch đến nửa đêm, lướt vòng bè thấy sếp vừa đăng bài, còn tưởng sếp đang làm thêm giờ công ty chứ?”
“Toi thấy! tổng còn like bài đăng đó nữa.”
“Hả? Hôm qua sếp còn bắt tôi tăng ca, nói là tất cả mọi người đều tăng ca.”
“Nhưng mẹ tôi nhập viện, không còn cách nào, tôi đành dùng một ngày nghỉ phép đổi lấy việc tan làm đúng giờ tối qua.”
Tiếng chất vấn ập đến như thác lũ, sếp cảm thấy mất mặt, chỉ vào tôi, trừng mắt nhìn tôi một cái rồi quay người về phòng làm việc.
Xem hết náo nhiệt, mọi người tản đi như chim, ai về nấy.
Một đồng nghiệp không rõ tình hình vẫn muốn bóc lột tôi.
Anh ta hấp tấp mang một chồng ném lên tôi: “Mạnh Phàm Tinh, có gian giúp tôi sắp xếp không? Lát nữa sếp cần dùng.”
Tôi nhìn đống giấy tờ đã chất đầy nói: “Anh thấy tôi có gian không?”
Anh ta ngược lại bực bội chỉ vào chồng anh ta mang đến nói: “Đống của cô không quan trọng, làm cái này của tôi , không thì lát nữa sếp mắng cô, cô đừng trách tôi nhé.”
“Anh đợi chút, có nói lại từ đầu câu vừa rồi không?”
Tôi giơ ra hiệu tạm dừng, đồng nghiệp hơi ngớ người, một lúc , nghi ngờ bản thân mà mở miệng: “Có gian…”
“Không có gian.”
Tôi dứt khoát hất văn kiện anh ta đặt trên xuống đất.
Anh ta kinh ngạc nhìn tôi, tôi liếc nhìn anh ta: “Đứng đây làm gì? Định làm đồ trang trí cho làm việc của tôi à!”
Đồng nghiệp vội vàng nhặt lên rồi cụp đuôi bỏ đi.
Nhìn một , Bà cố đột ngột rút khỏi người tôi: “Chắt gái à, công việc Bà cố không giúp được gì đâu.”
Sự rút đi của Bà cố lập khiến tôi như quả bóng xì hơi, tôi còng người, cúi thấp đầu.
Nào ngờ Bà cố quát lớn: “Ưỡn thẳng lưng lên, không được gù xuống như thế! Trông chả ra thống gì cả.”
Thế là tôi vô thức thẳng lưng bắt đầu làm việc.
Đang bận việc bù đầu, đột nhiên có WeChat.
Mở ra xem, là gửi đến.
[Sếp của cô có gây khó dễ gì không?]
Tôi ôm cười ngốc nghếch, đây là lần đầu tiên có con trai chủ động quan tâm tôi.
Đột nhiên phía vang lên giọng nói của một đồng nghiệp, âm điệu kỳ quái: “Ồ, có trai rồi à? Còn mách trai của sếp nữa chứ.”
Tôi quay đầu nhìn, đồng nghiệp đó đang cầm cốc cà phê, nhìn xuống tôi từ trên cao.
Tôi vô thức úp xuống , mặt ngượng ngùng.
“Có gì mà ngại, trai chu đáo quá nhỉ, mau trả lời anh ấy đi.” Cô ta nói giọng châm biếm, mỉa mai không hề che giấu.
Chỉ nghe Bà cố thở dài một tiếng, rồi lại nhập vào người tôi.
Tôi ngả người ra , gác chân chữ ngũ vừa trả lời vừa nói:
“Đúng là rùa rơi vào hũ muối, nhàn rỗi sinh hư.”
Câu nói này khiến xung quanh bật cười.
“Cô!” – Cô ta nghiến răng trừng mắt nhìn tôi.
Tôi trả lời xong đưa màn hình ra mặt cô ta: “Tôi trả lời rồi đây, cô đọc to cho mọi người nghe đi.”
Cô ta nhìn nội dung giậm chân, giận quay người bỏ đi.
Tôi rướn cổ gọi theo bóng lưng cô ta: “Không cô thích xem riêng tư của người khác sao? Sao thế?”
khi đồng nghiệp đó đi xa, tôi vội vàng thu hồi gửi cho “Nhìn cái gì mà nhìn, đồ chó”.
lập gửi đến một dấu hỏi.
Tôi bình tĩnh trả lời: [Vừa nãy không mắng anh đâu, có một đồng nghiệp hay lén nhìn của tôi, đoạn đó cố ý đánh cho cô ta xem thôi.]
trả lời: [Lần nếu còn lén nhìm cô có báo cảnh sát, vì họ vi phạm Điều 42 Khoản 6 của Luật Xử phạt Vi phạm Hành chính.]
Bà cố đảo mắt, âm thầm mắng: “Đúng là khúc gỗ, bảo cậu ta cùng ta chửi đổng, cậu ta lại giảng luật cho ta.”
Tôi thì thầm bên tai Bà cố: “Con thấy anh ấy nói không sai mà?”
Bà cố chưa kịp mắng tôi thì sếp lại chạy đến gây sự.
Anh ta in bản kế hoạch tôi làm thay cho anh ta, ném mạnh xuống mặt tôi:
“Đây là kế hoạch cô làm đấy à?! Chó làm bánh còn tốt hơn cô! Kế hoạch này làm lại đi, làm không tốt thì cút!”
Vẫn là tôi bị Bà cố chiếm cơ , mặt không quan tâm nhìn anh ta:
“Anh có bản lĩnh thì đuổi việc tôi đi, không có bản lĩnh thì nhịn. Vốn dĩ đây là kế hoạch của anh, anh không làm là vì anh không bằng chó hay là vì không ai cho anh làm bánh?”
Lúc này xung quanh vang lên tiếng “Đệt” kinh ngạc.
“Mạnh Phàm Tinh! Hoặc là làm lại kế hoạch, hoặc là cút!”
Sếp giận đến cùng cực hét vào mặt tôi.
Tôi mỉm cười nhẹ, xoay máy tính về phía anh ta: “Xin lỗi sếp, vô ý gửi nhầm kế hoạch này cho Tổng rồi. tổng nói kế hoạch làm rất tốt, tôi hỏi có nào cần sửa không, tổng nói đã chốt rồi, bây giờ anh bảo tôi sửa kế hoạch là đang nghi ngờ tính chuyên môn của tổng.”
Tôi liên tục nhắc đến tổng, sếp bị hớ, đến tái mặt.
Lúc này sai của sếp, một đồng nghiệp vốn hay nịnh sếp tiến lên khuyên:
“Sếp bớt giận, có lẽ Mạnh Phàm Tinh uống nhầm thuốc nên mới dám cãi lại sếp như vậy.”
Tôi liếc nhìn anh ta: “Biết nói thì nói cho đàng hoàng, không biết nói thì đi ăn chung chó đi, đi vệ sinh không lau miệng à?”
Tôi đứng dậy đạp mạnh ghế ra, rời khỏi làm việc.
phòng trà, Bà cố rút khỏi cơ , còn tôi thì ôm cốc run rẩy.
Tôi liếc nhìn xung quanh không có ai mới thì thầm: “Bà cố, làm vậy con sẽ bị đuổi việc mất…”
“Vậy con muốn đây nhịn nhục chịu đựng cả đời, hay muốn đánh một canh bạc, biến xe đạp thành xe máy?”
Bà cố thì thầm bên tai tôi.
Nghĩ đến việc bị đồng nghiệp xa lánh, bị sếp bóc lột, tôi cắn răng cúi người thật sâu không khí:
“Nhờ Bà cố giúp con thoát khỏi biển khổ!”
Nhờ có bà cố can thiệp như vậy, quả nhiên chẳng còn ai dám đến gây sự tôi nữa.
Chiều hôm đó, tranh thủ lúc rảnh cho tôi vài câu:
[Vì doạ cô sợ tối qua, tối nay tôi mời cô đi ăn lỗi, được không?.]
Tôi nhìn màn hình , tim đập thình thịch.
Đây là lần đầu tiên có con trai hẹn tôi đi chơi.
“Nhìn ngây ra làm gì vậy, mau trả lời đi!” – Bà cố giục giã.
“Bây giờ con đồng ý ngay có hơi dễ dãi quá không ạ?” – Tôi rụt rè hỏi bà cố.
“Ôi trời ơi chắt gái của ta ơi, con vẫn đang sống trong đại mấy bà già bó chân đấy à! Chỉ là đi ăn cơm thôi mà, bộ bình thường con không đi ăn bè sao!”
“Con… con không có .” – Tôi cúi đầu lí nhí.
Bà cố nghẹn lời, rồi nói: “Vậy thì từ hôm nay con có rồi!”
Tôi cắn răng trả lời: [Được.]
[Vậy mấy giờ tôi đến đón cô thì tiện?] nhẹ nhàng hỏi.
Tôi do dự một lúc không trả lời, bà cố thắc mắc: “Cứ nói cậu ấy là con tan làm lúc 5 giờ rưỡi đi.”
“Nhưng ngày nào con tăng ca, hôm nay không biết mấy giờ mới được về.”
Tôi nhìn khó xử.
“Trời ơi chắt ngoan của ta, con ký hợp đồng lao động chứ có văn tự bán thân đâu!” – Bà cố phẫn nộ.
Thấy tôi còn đang do dự, bà cố trực tiếp nhập vào người tôi trả lời:
[5 giờ rưỡi tôi sẽ tan làm, không gặp không về!”]
Lúc 5 giờ 25 phút tôi vẫn còn ngồi trên ghế phân không biết có nên về đúng giờ không.
Bà cố sốt ruột giục: “Còn đang nghĩ gì nữa? Mau dọn đồ đi, sắp tan làm rồi!”
Thấy tôi không nhúc nhích, bà cố thở dài rồi lại nhập vào người tôi.
Vừa nghe nhạc báo tan làm của công ty, tôi xách túi đứng dậy định đi.
Nhưng trưởng phòng chặn mặt tôi và hỏi: “Định đúng giờ là về luôn à?”
“Chưa tới giờ mà về thì thành về sớm à?” – Tôi vừa nhìn đồng hồ vừa đáp lại khó chịu.
Trưởng phòng rõ ràng sững người, một lúc mới hắng giọng: “Không thấy mọi người đều đang tăng ca à?”
“Họ không sắp xếp công việc hợp lý, dẫn đến trong giờ làm việc không hoàn thành việc, anh nên nói họ mới đúng, chứ không chặn người đã hoàn thành công việc trong giờ làm như tôi mà không cho về.”
Sắc mặt tôi bỗng trầm xuống, nhìn chằm chằm vào anh ta.
Bị tôi lật ngược thế cờ, trưởng phòng nhất không phản ứng kịp, hai không biết đâu.
Tôi khoanh ngực, ánh mắt tối sầm đầy u ám: “Vậy anh có tránh ra được chưa?!”
Trưởng phòng bỗng nhiên cứng cổ lên, ngẩng cao đầu chặn tôi lại, thái độ còn ngang ngược hơn:
“Làm xong việc rồi thì không cần tăng ca à? Đây là lệnh của lãnh đạo!”
“Thỉnh thoảng tăng ca thì được, nhưng ngày nào tăng ca thế này, lúc công ty tuyển tôi, đâu có nói là tìm người tình nguyện.”
“Cô nói nhiều quá! Nhìn người ta ai ngoan ngoãn tăng ca đi, cô không được về.”
Trưởng phòng trắng trợn ăn vạ.
“Tôi đang hơi không khoẻ trong con người, bây giờ anh tôi đi, ra khỏi cửa này, có gì tự tôi chịu, nhưng anh cứ chặn không cho tôi về, bây giờ tôi mà ngã xuống đây thì tính là tai nạn lao động đấy nhé.”
Nói xong tôi liền tìm một trống, chuẩn bị nằm xuống đất.
Trưởng phòng kinh ngạc chuỗi hành động của tôi, một lúc mới hoàn hồn vội vàng tránh sang một bên.
“Đi đi đi! Đừng c.h.ế.t trong công ty, xui xẻo lắm.” – Anh ta vẫy khó chịu.
“Vậy trưởng phòng, hẹn gặp lại ngày mai nhé.” – Tôi vẫy chào anh ta.
“Ngày mai cô không cần đến nữa!” – Anh ta nghiến răng nói.
“Không được, tôi còn gặp trưởng phòng hàng ngày mà.”
Nụ cười của tôi đầy trêu chọc.