Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/1g8TNsBw2x

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

8

Tôi vờ không phát hiện, ở trên sô pha trong nhà xem ti vi, mứt quất, cơm tối xong liền ở trong sân lướt điện thoại di động.

Mẹ tôi dạng thờ ơ tôi không dám tìm tôi lời tốt về Trần Ngôn, thở dài, lén đưa chút đồ cho Trần Ngôn.

Đêm giao thừa trôi qua rất nhanh, tôi nhận tiền mừng tuổi cha mẹ, lại lần lượt mừng tuổi cho họ hai bao lì xì .

Một vở kịch buồn tẻ trong Gala Lễ hội mùa xuân chiếu trên TV. Cha mẹ tôi cười vui , tôi cũng họ cười.

Ba năm ở Anh, tôi không nào là không nhớ khoảnh khắc này. Trong nhà vui , cha mẹ đều ở bên cạnh tôi, mọi người cùng một chỗ hoa xem ti vi, cùng nhau cười ha ha, thật hạnh phúc, tôi cảm thán trong lòng một câu.

Xem giao thừa xong, tôi .

Mẹ tôi còn muốn lén đưa chăn mỏng cho Trần Ngôn, bị tôi xuống uống nước bắt gặp ngay tại chỗ. Mẹ tôi xấu hổ cười hai , dưới tầm tôi cuối cùng không dám , lại trở về ,

Tôi nhướng mày, quyết định đêm nay ở trên sô pha trông chừng, xem mẹ tôi còn muốn đưa cái gì tới chỗ Trần Ngôn. Kết là ghế sofa vừa mềm vừa thoải mái, tôi ngã xuống liền thiếp .

là giấc này không an ổn lắm, tôi cảm giác vừa buồn vừa khó chịu.

Tôi mê man, không có lý do lại Trần Ngôn trong mơ, hắn nửa quỳ trước tôi, lo lắng, vừa vỗ tôi, vừa gọi tên tôi: “Từ Dữu?!”

Tôi mơ mơ màng màng mở , mơ hồ ánh đầy trời dáng hoảng hốt Trần Ngôn. Hắn lấy vải ướt trong che miệng mũi tôi, sau đó nâng tôi dậy tựa vào sau lưng hắn, cõng tôi chạy ngoài.

Tôi không có sức lực, không biết có phải bởi vì hít quá nhiều khói, mở miệng cũng không lời hay không, có thể hắn cố sức kéo tôi , xổm trước tôi giúp tôi lau , sau khi tôi không có gì đáng ngại, lại quay đầu vọt vào trong .

“Trần Ngôn! “Tôi dùng hết sức lực toàn thân khàn khàn kêu một .

Trần Ngôn dừng bước, không quay đầu lại với tôi: “Bây giờ còn không , anh vào trước chú dì!”

Khi hắn đưa mẹ tôi , lính hỏa vừa mới đến. Trên người Trần Ngôn bốc , cả người giống lăn một vòng trong đống than, đen thui, lính hỏa vội vàng lên dập cho hắn, lại nghe tôi cha tôi còn ở trong nhà, không dám chậm trễ, lại có vài người xông vào bên trong.

Trần Ngôn cũng muốn tiếp tục vào, tôi lại đưa ngăn hắn lại: “Chân anh không đau sao?”

Nghe tôi vậy, Trần Ngôn mới phát hiện đùi mình bị làm cho bỏng, phía sau lưng đau đớn dị thường cánh bị bỏng. Hắn đã bị thương thành vậy vẫn cắn chặt răng với tôi: “Anh không sao.”

Trần Ngôn là người bị thương nặng nhất trong đám nhưng vẫn quan tâm tôi:  “Có chỗ nào không thoải mái không?”

Tôi vừa đỡ mẹ vừa lắc đầu, cha tôi , cha ngoại trừ bị một ít tóc thì còn lại đều tốt, tôi hơi thở phào nhẹ nhõm.

Nhà tôi vận khí tốt, bùng lên cha mẹ tôi liền bừng tỉnh, họ chạy tới phòng tắm, làm ướt khăn tắm chặn ở cửa, chuẩn bị nước giội lên khăn khăn tắm, bọc thân thể bịt miệng mũi gọi điện thoại viện.

Tôi vận khí càng tốt, Trần Ngôn bị ánh chập chờn làm cho tỉnh, không chút nghĩ ngợi liền xông vào tôi ngoài.

Cả nhà ba người tôi đều không có chuyện gì , có Trần Ngôn xông vào người bị thương rất nặng.

 08

Vì bị bỏng diện tích hít vào một lượng khói đặc nên Trần Ngôn phải ở lại bệnh viện điều trị. Tôi mang theo cháo thanh đạm canh gà mẹ tôi tự nấu đưa qua.

Trần Ngôn chăm mà hoảng hốt, hắn lén tôi vài lần, cố gắng tìm đề tài mở miệng: “Đã tìm nguyên nhân nhà chưa?”

Tôi đáp một , dựa theo lời mẹ dặn trước đưa canh gà cho hắn: “Có mấy đứa nhỏ ném pháo vào sân nhà tôi muốn hù dọa người, kết ném bậy ném bạ, đốt vườn hoa nhỏ nhà tôi, cho nên bị . Cha mẹ tôi đang thương lượng chuyện bồi thường với cha mẹ bọn họ, cho nên bảo tôi đưa cơm tới.”

“Anh mau nhân còn nóng .” Tôi lại đưa cho hắn một cái muỗng.

Trần Ngôn “Ừ” một , cầm thìa nhưng không nhúc nhích, lại hỏi tôi: “Em chưa?”

Tôi dừng lại một lâu: “Tôi rồi. Mẹ tôi để ai đói cũng sẽ không để tôi đói.”

.” Trần Ngôn gật gật đầu, chậm rãi uống canh.

Tôi bên cạnh, thuận bóc cho hắn một cam. Ánh Trần Ngôn sáng lên, hắn nhận cam nhận báu vật gì đó, nhưng khi hắn ánh bình tĩnh tôi thì niềm vui sướng trong lại lặng lẽ rút , còn lại nỗi buồn vô tận: “Dữu Dữu, ta không còn khả năng sao?”

Tùy chỉnh
Danh sách chương