Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/AUjruHwPdp
302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
02
Tôi không nhớ rõ vì sao lại chia tay Trần Ngôn. Dù sao cũng là , một , như uống sữa đậu nành hay uống sữa vào bữa sáng.
Tóm lại hắn bắt chiến tranh trước, giằng co hơn nửa tháng. Khoảng thời gian đó tôi đang bận sứt mẻ trán, mỗi ngày tăng ca một hai giờ sáng.
Không ngờ, phương án mà tôi hao phí biết bao tâm huyết mới làm ra đã bị lãnh đạo mượn hoa hiến phật, ký tên khác.
đó tôi ở công ty không có chỗ dựa, bị lãnh đạo xem là công cụ dùng xong thì vứt. Tôi mang một bụng ấm ức khó chịu, thầm nghĩ sẽ nhào vào lòng Trần Ngôn khóc lớn tìm an ủi. Nhưng tôi gọi điện thoại cho hắn, vẫn luôn bận. Tôi cho hắn và chờ cả ngày mà không có lời.
Cho tôi mở nhóm bạn bè của hắn ra, sáu bảy dòng trạng thái hắn đăng, óc đột nhiên ong ong, trời đất quay cuồng. Tôi run rẩy cho hắn:
“ chặn số điện thoại của sao?”
“Rõ ràng đang online, tại sao không lời của ?”
Trần Ngôn không lời tôi, là hắn lại đăng một video lên nhóm bạn bè. Đó là một đoạn video ca hát ở KTV, hát chọn một bài tình ca da diết nhưng hát khó nghe.
quay video cũng hi hi ha ha cười nhạo đang hát, sau đó ống kính chuyển sang góc, tôi Trần Ngôn ngồi ở tận cùng bên , ôm một cô gái tóc dài, hai kề sát nhau giống như đang đó buồn cười, một giây sau liền ôm nhau cười ha hả.
tôi trống rỗng, trái tim đau nhói, tôi không biết Trần Ngôn có . Cho nên tôi mở khung chat của hắn ra, gõ nhiều để tra hỏi hắn.
Nhưng tôi định click , theo bản năng tôi lật lại lịch sử trò Trần Ngôn, khung chat Trần Ngôn có một tôi độc diễn phẫn nộ, tôi dừng lại. Tôi xóa từng chữ từng chữ, sau đó cho hắn: “Về sớm nghỉ ngơi đi.”
Lần này, hắn lời ngay: “Ừ.”, ngoài ra, không còn khác.
Tôi chữ “Ừ” hắn tới, ngơ ngác ngồi ở nhà, xem đi xem lại video hắn ở KTV cả đêm.
Ngày hôm sau tôi liền ngã bệnh, có thể là ở công ty chịu uất ức quá làm cho tôi ức chế, hoặc có thể là do bạo lực của Trần Ngôn khiến trái tim tôi buốt. Tôi bắt sốt cao, mơ màng nằm trên giường gần ba ngày, cảm giác giống như đi đã Quỷ Môn Quan một lần.
Lúc hoàn toàn tỉnh táo lại, tôi cảm đời này tôi sống thật cmn ức chế, giống nữ chính bi thảm tiểu thuyết, cuộc sống không như , công việc không như , ngay cả tình yêu cũng không như , chỗ nào cũng không như !
Tôi rót cho một ly nước nóng, uống xong ly nước nóng đó, tôi tự : “Nên ra đi thì nên để hắn ra đi.”
Tôi đăng những lời này lên vòng bạn bè, kèm tấm ảnh tiện tay chụp một cái ly rỗng. Ở phía dưới, Trần Ngôn bình luận một dấu chấm hỏi.
Sau đó hắn chủ động cho tôi duy nhất khoảng thời gian đó: “Lâm Dữu, có , bây giờ là muốn chia tay ?”
Tôi còn chưa lời hắn, hắn lại tiếp một : “Được rồi, dù sao cũng phiền rồi, chúng ta chia tay đi!”
Tôi dừng lại thật lâu, mới chậm rãi lời hắn một : “Ừ.”
Nhớ đây thì dừng lại.
Trần Ngôn đứng trước cửa phòng tôi gõ cửa, ấm áp tôi: “Có thể ăn cơm rồi.”
03
Cơm tối hôm nay phong phú, sáu món mặn một món canh, đều là sở trường của mẹ tôi, cũng đều là món tôi thích ăn. Nhưng tôi không có khẩu vị , ăn qua loa hai miếng, vừa đặt bát đũa xuống liền đối diện ánh ân cần của mẹ.
Tôi thở dài: “Lúc xuống máy bay con có ăn chút đồ, bây giờ còn chưa đói bụng.”
Tôi trấn an bọn họ, bưng ly nước ấm ra sân sau hít thở không khí. Không biết lúc nào Trần Ngôn lại cầm áo khoác đi theo phía sau tôi.
“Bên ngoài , mặc thêm quần áo.” Trần Ngôn giọng một , sợ tôi lại không tiếp nhận tốt của hắn, cho nên hắn mím môi lại bỏ thêm một : “Dì sợ .”
Hắn không trực tiếp đi lên phủ thêm cho tôi, đứng cách tôi năm bước giơ áo khoác.
Trần Ngôn tôi không có phản ứng , lại vội vã bỏ thêm một : “Nếu bây giờ không muốn , vậy để áo khoác ở đây, lát nữa nhớ mặc vào.”
lúc hắn đã chuẩn bị rời khỏi tầm của tôi, lại không ngờ tôi vươn tay về phía hắn. Trần Ngôn hơi giật , ngước sắc mặt tôi như thường, nhẹ nhàng đặt áo khoác vào tay tôi.
nhận ra tôi cũng không tránh được hắn, hốc Trần Ngôn nháy đỏ lên, hắn đi về phía trước hai bước, tôi còn chưa kịp phản ứng, một tay hắn đã ôm tôi vào lòng.