Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/4L9EYvXYJ1
302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
“Dữu Dữu, anh nhớ .” Trần Ngôn nghẹn ngào nói này: “Xin lỗi. có biết ba năm nay anh sống thế nào không? Mỗi ngày anh đều hối hận, hối hận ngày tới tìm anh, anh không giữ lại.”
Tôi một câu cũng không nói, Trần Ngôn lại khóc một hồi. Đây không giống Trần Ngôn mà tôi biết. Ít nhất ba năm , hắn chưa bao giờ chủ động xin lỗi tôi. Tôi vỗ vỗ lưng hắn tỏ vẻ an ủi, nội tâm lại không hề gợn sóng.
Cũng may Trần Ngôn cũng không mất bình tĩnh quá lâu, nhanh liền khôi phục lại, chỉ là hốc mắt ửng đỏ, tầm mắt gắt gao chằm chằm tôi, giống như là bù cho ba năm qua.
Tôi than nhẹ một tiếng: “Ba năm chúng ta cũng đã , hiện tại anh ở nhà tôi làm chuyện này, sự khiến tôi cảm khó xử.”
Tôi không hiểu khi , không có việc hắn nhà bố mẹ làm gì? Tôi cũng không rõ ba năm , hắn giả bộ thâm tình này cho ai xem? Dù sao cũng không là làm cho tôi xem, là tôi chứ?
Kết quả hắn trịnh trọng nói tôi: “Dữu Dữu, hãy cho anh một cơ hội nữa. Anh bắt lại từ .”
Tôi cảm Trần Ngôn nói khôi hài, tôi quả cũng cười tiếng. Trần Ngôn có chút lúng túng, nắm lấy tôi nói gì , nhưng tôi đã ngắt hắn.
Tôi ngẩng lên, thẳng vào mắt hắn: “Trần Ngôn, anh dựa vào cái gì mà cảm , chuyện ba năm anh đã làm tôi, bây giờ chỉ cần mở miệng nói một câu xin lỗi là có khiến tôi tha cho anh? Không nào, Trần Ngôn, chuyện anh làm cả đời này tôi cũng không tha cho anh.”
Nói xong này, tôi không ở cùng một không này nữa, xoay rời , ở phía Trần Ngôn lại đột nhiên nang cao âm lượng, lớn tiếng hỏi tôi: “Là anh chiến tranh lạnh một thời , cho leo cây sao? này anh đều biết anh sai rồi, thói quen xấu không thích, anh cũng đã sửa! Ba năm nay, anh không chơi cùng bạn không tốt nữa, anh cũng không hộp đêm, tôi cũng đã cai thuốc!”
Hắn về phía hai bước: “Dữu Dữu, anh nghe , anh sự đã thay đổi! Làm ơn, quay lại anh …”
Trần Ngôn đứng sân, vẻ mặt cô đơn, như hòa làm một bóng tối sân. Nhưng tôi không hắn mà dừng lại, nếu là ba năm , tôi có sẽ mềm lòng mà tha cho hắn.
Nhưng là ngày hôm nay của ba năm , cho dù hắn mổ chân tình cho tôi xem, nói cho tôi biết, hắn đã sửa sai, tôi cũng sẽ không tha cho hắn. Thâm tình muộn không bằng cỏ rác, thức ăn quá hạn chó cũng sẽ không quay lại ăn thêm một miếng.
04
vất vả về nhà ăn Tết, lại gặp được không gặp, khiến cho xác và tinh thần tôi mệt mỏi, sớm ngâm mình chuẩn bị ngủ.
Chỉ là tôi không ngờ, lúc tôi tắm xong , trở lại phòng, vừa đẩy cửa phòng , liền Trần Ngôn ngồi xổm trên mặt đất phòng tôi, bên cạnh là vali hành lý đã mở , hắn không biết nắm cái gì, thân tựa hồ như có chút run rẩy.
Tôi cau mày lướt qua phòng: “Anh đang làm gì vậy?”
“Dì nhờ anh giúp dì thu dọn hành lý.” Trần Ngôn đứng dậy, đột nhiên cầm lấy que thử thai , đỏ mắt hỏi tôi: “Đây là cái gì?”
So sự kích động của hắn, tôi ngược lại có vẻ đặc biệt bình tĩnh, dùng khăn lông lau mái tóc ướt, đáp: “Ừm, không phải anh biết rồi à, tôi nhớ rõ, ba năm đã nói anh.”
Năm khi hắn và tôi chiến tranh lạnh , tôi liền phát hiện mình mang thai. Thời mang thai tôi nghén dữ dội, giai đoạn căn bản ăn không vô một chút gì, vừa ngửi mùi thịt sẽ nôn ào ào, lúc nghiêm trọng thậm chí ngay cả nước mật vàng cũng nôn .
Khoảng thời tôi đã trải qua chuyện nghỉ việc, , cảm xúc thay đổi lớn. Tôi ngủ không yên, lo âu bất an tóc rụng đầy gối. quãng thời một tháng , tôi gầy tròn mười ba cân.
Tôi không biết phải làm gì đứa bé bụng. Tôi cũng không biết tương lai tôi nên làm gì. Trần Ngôn lúc chỉ gửi tới một tin nhắn: “ khi chúng ta vẫn là bạn bè chứ? Ngày mai có cùng nhau xem phim hay không, phim hài mới .”
này của hắn như cho tôi một khúc gỗ trôi, tôi nắm chặt que thử thai, mím môi, đứa bé này Trần Ngôn cũng có phần, tôi nên nói cho hắn biết. Cho nên tôi đồng ý mời của hắn, hơn nữa rạp chiếu phim kia sớm.
Trần Ngôn nói hắn đặt vé hai giờ chiều, nhưng tôi ở đợi hai giờ mười phút cũng không .
“Anh chưa?” Tôi nhắn tin cho hắn: “Có phải kẹt xe hay không, phim đã bắt rồi.”