Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
225
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
08
Chắc chắn là mấy bạn học vừa rồi báo cho cậu ta.
Trần Trì nhíu mày giá quán ăn nhỏ này, không có chút ý định chào gia đình tôi, sải bước trước mặt tôi, nói: “Trần Mộc, em nhắn cho chị, chị không trả lời?”
Sáng nay Trần Trì quả thực có nhắn cho tôi, cậu ta tôi đang làm gì.
Vô cùng kỳ lạ.
Bấy lâu nay, đều là tôi đang cố gắng lấy lòng cậu ta, tôi thường nhắn nhiều nhắn vô nghĩa cho cậu ta, chuẩn bị nhiều món quà mà cậu ta không thích, tuy rằng cậu ta sẽ không nhận, tôi dường như quen làm như rồi.
Tôi buông đũa xuống, nói: “Cậu có gì ?”
“Bà bị ốm!” Trần Trì lớn tiếng nói: “Sáng nay nhập viện rồi, chị không đi thăm ?”
Tôi sững người một lúc, ký ức đầu tiên hiện lên trong đầu lại là năm mười tuổi, sau bữa cơm tất niên, bà gọi tất cả bọn trẻ ra, đứng thành một hàng, lần lượt phát xì.
lượt tôi, bà dừng lại, vỗ tay tôi một cái, rồi đưa xì cho đứa trẻ bên cạnh.
Tôi cảm thấy vô cùng xấu hổ, bàn tay chìa ra cứ ngây ngốc giữa không trung.
Mãi khi đứa trẻ tiếp theo nhận xì, nói lời chúc mừng năm mới, tôi mới hoàn hồn, rụt tay về.
Những người lớn đang trò bên cạnh đều thấy, không ai tại , cả mẹ tôi cũng không .
Hôm sau trước khi về , có mấy đứa trẻ cố tình khoe khoang xì trước mặt tôi, có một đứa : “Mẹ, bà không cho chị ấy xì ạ?”
Người họ hàng đó vỗ vai con mình một cái, dẫn nó lên xe, cười ngượng ngùng với mẹ tôi.
Mẹ tôi lạnh lùng kéo tôi, đẩy tôi lên xe.
Cứ như tất cả là lỗi tôi .
giờ tôi vẫn không biết tại bà lại không cho tôi xì…
như nhiều, năm nay lúc ăn tất niên, bà đang ăn giữa chừng, lại đột nhiên dùng đũa gõ mu bàn tay tôi, nói: “Tôi nghe nói Trần Trì ra ngoài mua bánh kem cho con mà bị cảm lạnh? Miệng con mà thèm ăn thế?”
qua nhiều năm rồi, bà vẫn kể như mới xảy ra, họ hàng đều nói bà có lẽ bị lẫn, cần đưa đi bệnh viện khám.
tôi cảm thấy, dù bà có ốm cũng không quên ghét tôi Trần Trì.
Trần Trì như để tội, tôi buông đũa xuống, nhất thời không biết nói gì.
Lẽ ra tôi nên đi.
mẹ nói, hôm nay là ngày giỗ , chúng tôi đi mộ cho .
Thấy tôi im lặng, Trần Trì nói: “Ý chị là gì? Chị không định đi à?”
Mẹ vội vàng nói: “Mộc Mộc, con muốn đi thì đi đi, mộ hôm khác cũng , con sẽ không trách con đâu.”
Tôi mẹ, mẹ nói chân thành, trong mắt toàn là sự quan tâm lo lắng cho tôi.
có một chút tiếc nuối không dễ nhận ra.
“… Hôm nay là ngày giỗ con, con đi mộ.” Tôi nói với Trần Trì: “Tối muộn đi không?”
Trần Trì trợn tròn mắt.
“Ý chịlà gì? Tối muộn mới đi? Bà ốm mà chị không sốt ruột gì cả, chị có lương tâm không?”
Ngón tay tôi co lại, rồi lại duỗi ra.
Lương tâm.
“Chờ con mộ xong rồi đi không ?”
“Đương nhiên là không , bây giờ bà cần người chăm sóc, bà không muốn làm phiền chúng ta, cũng không thích hộ công , có chị mới .”
Trần Trì nói hùng hồn, như thể không thấy này có gì không đúng.
Tôi cắn môi, dạ dày đau âm ỉ.
“Con thấy không khỏe.” Tôi nói.
“Chị ích kỷ quá đấy Trần Mộc, nào là mộ nào là không khỏe, chị cứ nói thẳng là chị không muốn đi là rồi! Đồ vô ơn bạc nghĩa!”
Trần Trì càng nói càng giận, đưa tay nắm lấy cánh tay tôi, kéo tôi ra ngoài.
“Làm cái gì đấy? Chị tôi nói không muốn đi rồi, anh điếc à?” hung dữ nói: “Cút ra ngoài, có tôi anh không.”
Trần Trì dù ở hay ở trường đều đối xử như ông hoàng bà chúa, khi nào bị người ta mắng như , lập tức sa sầm mặt mày muốn .
Tôi theo bản năng đẩy cậu ta ra, cậu ta không đề phòng, ngã nhào xuống đất.
Trần Trì ngây người ra.
“Chị dám em?” Trần Trì không thể nổi tôi: “Chị em thằng nhóc này?”
Cậu ta , rồi lại chiếc đồng hồ mới trên tay tôi, dường như hiểu ra điều gì: “ một cái đồng hồ rẻ tiền, một món đồ vớ vẩn như mà chị bị mua chuộc rồi ?”
Tôi lập tức cảm thấy một cơn giận dữ xông lên đầu – đó là quà tặng tôi, cậu ấy mua món quà này không giả làm bạn trai bạn cùng bàn để nhau với người khác một trận, mà tiêu hết số tiền tiết kiệm bấy lâu nay, Trần Trì dựa đâu mà nói nó là đồ rẻ tiền?
“Đây là quà em trai tặng tôi, không đồ rẻ tiền gì cả!” Tôi tức giận run người: “Cút ra ngoài, cậu muốn đi thăm bà thì tự đi đi, tôi sẽ không đi!”
Trần Trì: “Chị bị làm thế, thật sự coi cái xó nghèo nàn này là chị rồi à?”
Bốp!
Tôi tát mạnh mặt cậu ta một cái.
“Cậu tôn trọng gia đình tôi một chút, tôi không xó nghèo nàn.” Tôi run rẩy nói: “Cút.”
Trần Trì dường như bị cái tát tôi làm cho choáng váng, đứng im một lúc lâu, một lúc sau mới đứng dậy, tôi nói: “, chị giỏi lắm, em định khuyên mẹ để chị về , khuyên cái gì chứ, chị cứ đợi đấy!”
Cậu ta quay người bỏ đi.
Người tôi rã rời, vừa định quay lại bàn ngồi xuống thì bị nhào tới ôm chầm lấy, suýt nữa thì ngã.
“A a a chị gái em ngầu quá! Chị làm có là em không? Kiếp sau vẫn muốn làm em trai chị!”