Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/9znbJAP146
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
09
Có lẽ vì ban ngày cãi nhau với một trận, buổi tối dạ dày tôi lại bắt âm ỉ đau.
Suy nghĩ của con người thay đổi nhanh, cách đây không lâu còn ước gì mình c.h.ế.t cho mọi người phải hối hận, bây giờ lại thấy mình đó ấu trĩ.
Người đau vì c.h.ế.t của mình chỉ có người yêu thương mình.
Mà người yêu thương mình thì sẽ không nỡ làm tổn thương mình mình còn sống.
Trừng phạt những người không quan tâm đến mình bằng , ngu ngốc, tôi đã là học cấp ba được dục rồi, lại có suy nghĩ như vậy chứ?
Tôi không muốn , gia đình tôi sẽ rất đau tôi .
Tôi còn được sống , được báo đáp , đồng hồ của em trai, thú bông của chị gái, những món quà quý giá như vậy, tôi còn kịp tặng lại quà.
Nhưng mà…
lại nhớ đến những lời chị gái nói ban ngày.
Bố mất vì ung thư, tốn rất nhiều tiền.
Bây giờ vất vả lắm mới trả hết , lại vì tôi mà vay , thì sẽ tuyệt vọng đến mức nào.
không có nần, với khả năng kiếm tiền của mẹ, tôi tin tưởng ít nhất gia đình tôi là một gia đình khá giả có của ăn của để, chẳng lẽ không xứng đáng có cuộc sống hơn ?
Tôi thở dài, thức trắng đêm, hôm sau đành phải đến trường với hai quầng thâm mắt.
Hoàn cảnh ở trường càng tệ hơn trước, những ánh mắt tò mò hoặc ác ý cứ bám theo tôi như hình với bóng, còn có người bày ra những trò đùa quái ác.
là trước đây, tôi có sẽ nhẫn nhịn.
Nhưng bây giờ tôi không muốn nhịn nữa.
Ai là con cưng của mẹ, tại tôi phải chịu bắt nạt chứ?
Tôi hung hăng đá đổ ghế của một nam , ném cặp sách của ta vào nhà vệ nữ, cuối cùng ta không còn ném giấy vào tôi nữa, mặc dù giá phải trả là cả hai chúng tôi đều bị viên phạt đứng một tiết.
Tan học, lướt qua tôi, mặt mày âm trầm nhìn tôi một rồi bỏ .
Tôi không có tâm trạng để ý đến ta, suy nghĩ cả ngày, cảm thấy chuyện lớn như bị bệnh không giấu được nữa, quyết định tối nay sẽ nói với mẹ về việc mình thấy không khỏe, không ngờ buổi tối lúc ăn cơm, có người gõ cửa nhà.
Có người đến đòi .
10
từng gặp tình huống , tôi đứng ngồi không yên.
Nhậm Tiểu Lộ nắm tay tôi, kéo tôi vào ấy, giọng nói hiếm dịu dàng: “Không đâu, có chị ở đây, đừng sợ.”
Nhậm Tiểu Thiên đứng dậy, cùng mẹ ra cửa, đứng bên cạnh mẹ, nói chuyện với chủ .
Giọng chủ càng lúc càng lớn, có vẻ hơi khó dây vào.
“Thôi, em đừng nhìn nữa.” Nhậm Tiểu Lộ dẫn tôi vào phòng ngủ, một lúc sau lại bưng một phần cơm vào, nhẹ nhàng nói: “Em ăn cơm phòng , không đâu, mọi chuyện sẽ được giải quyết ổn thỏa.”
Nói xong, chị ấy xoa tôi, ngồi xuống bên cạnh, còn cố tỏ ra thoải mái nói với tôi: “Tối nay dạo mua vé số, chị cảm thấy lần nhất định sẽ trúng, đến lúc đó chúng ta sẽ đổi nhà to, cho tiểu thư nhà ta một phòng ngủ riêng nhé?”
Tôi nhìn chị ấy, chị ấy cười, “Nhìn gì, không nỡ xa chị gái à?”
Tôi không nhịn được tựa vào vai chị ấy.
tình huống , vẫn còn quan tâm đến cảm xúc của tôi, sợ tôi lo lắng, tôi không nào mở miệng nói ra, tạo thêm gánh nặng cho được.
May mà tôi nhanh chóng nhìn thấy cơ hội – kỳ thi lớn sắp đến, trường lại đang chọn người thi Anh, tôi hiện , chắc chắn sẽ được hai phần thưởng.
từ sau bị tôi làm mất mặt, dường như đặc biệt chú ý đến tôi.
Nhận thấy sự thay đổi gần đây của tôi, ta mỉa mai: “Dạo chị chăm chỉ học hành nhỉ.”
“Vì chị muốn nhận học bổng.” Tôi tĩnh nói.
còn nói gì, những người bạn hay chơi cùng ta như nghe được chuyện cười gì đó, vừa huýt sáo vừa vỗ tay, còn tạo một cuộc chọn nhóm lớp, để mọi người chọn xem tôi và mấy học bá ai sẽ được học bổng.
Tôi là người duy nhất chọn cho mình.
chế giễu nhóm chat ngày càng lớn.
Thầy viên chủ nhiệm kiêm viên Anh có mặt nhóm. Sau thấy tin nhắn, thầy cấm chat tất cả mọi người, bảo đừng làm loạn nữa, nhưng trước giờ học lại đến bàn tôi, gõ gõ lên mặt bàn, nói: “Có chí tiến thủ là , nhưng vẫn phải thực tế một chút. Thầy không nói gì khác, chỉ nói về khả năng nói Anh của em…”
nữ tóc nâu hạt dẻ đã từng đến quán ăn của mẹ tôi bắt chước giọng Anh ngọng nghịu của tôi một cách khoa trương, cả lớp được một trận cười nghiêng ngả.
“People will always improve, we shouldn’t have prejudice against others, shouldn’t we?” Tôi nói câu với giọng rõ ràng, phát âm chuẩn, nhìn thầy với vẻ thành khẩn.
Thầy: “…”
Thầy im lặng mấy giây mới nói: “Đúng vậy, quả không nên có thành kiến với người khác, em tiến bộ rất nhiều, rất , không tệ.”
gái kia nhìn tôi với vẻ mặt cứng đờ, tôi nghiêng nhìn ta, cười nhạt một .
Tôi có thi đỗ vào trường , không phải nhờ may mắn.
Nhưng tôi phải giả vờ như kỳ thi tuyển lớp 10 vừa rồi là do may mắn, thường không vượt mặt , không sẽ không vui.
Những bài kiểm tra tiếp theo, tôi đều đứng . Ban còn có người nói tôi chắc chắn gian lận, viên nghi ngờ, nhưng camera không ghi lại được bất kỳ điều gì bất thường, thầy bèn thường xuyên gọi tôi lên bảng giảng bài.