Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/AUjruHwPdp
302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Tôi tư duy mạch lạc, diễn đạt chính xác, chưa từng mắc lỗi lần nào.
Dần dần, thái độ của bạn cùng lớp với tôi cũng thay đổi.
Thậm chí cả những sinh giỏi luôn lạnh lùng, kiêu ngạo cũng chủ động thảo luận bài tập với tôi, tôi cũng có thêm vài người bạn.
Cũng có người thân thiết với Trần Trì lan truyền một số tin đồn, nói tôi hành sa sút là do Trần Trì ghen tị, bố mẹ thiên vị, tôi sợ bị mắng nên mới giấu dốt. Bây giờ tôi không là con của họ , nên không cần phải che giấu .
tin đồn lan truyền càng rộng, tôi nhận điện thoại của mẹ .
nghe máy, bà ấy nói: “Bà nội của con đang nguy kịch.”
Tôi im lặng, nhất thời không nên nói gì.
“Bà… không là do lú lẫn hay là do cái gì, nói với tôi rằng, Trần Trì hồi không bị cóc, mà là đến chỗ bà ấy chơi một , vết thương trên tay Trần Trì là do tự cậu ấy nghịch lửa gây ra.”
Tôi kinh ngạc ngẩng lên.
“Bà ấy nói, Trần Trì nói với bà ấy rằng, chính Trần Trì nằng nặc đòi dẫn con xuống lầu chơi xích đu, con bị thương xong sợ không dám về nhà, nên chạy đến chỗ bà ấy trốn. Bà ấy không muốn Trần Trì bị mắng, nên đã dạy cậu ấy nói dối, luôn giúp Trần Trì giấu giếm này. Con nói xem, này có là thật không?”
Có là thật không?
Đương nhiên là thật, là câu trả lời duy nhất hợp lý, nếu không một đứa trẻ vậy, sao có bị cóc tự mình chạy trốn, tự mình tìm đường về nhà ?
Vậy nên bao nhiêu năm qua, mỗi lần nhắc đến này, bà nội luôn mắng tôi từ đã xấu tính, lòng bà ấy đang gì?
Mẹ hỏi tôi vì sao?
Bà ấy muốn nghe câu trả lời thế nào?
Im lặng một lúc lâu, tôi nói: “Ai mà , có lẽ bà ấy bị bệnh nên lú lẫn . Nếu không việc gì , con cúp máy . Gần con hành hơi bận, chắc không có thời gian đến bệnh viện.”
“Khoan đã.” Mẹ vội vàng nói: “Sắp đến sinh nhật con phải không? Hay là chúng ta đến nhà hàng mà chúng ta đã từng đến tổ chức sinh nhật Trần Trì? Bánh kem ở đó rất ngon.”
“Con chưa bao giờ ăn bánh kem, ăn vào sẽ nôn, vì con thấy nó rất kinh tởm, mẹ mà.” Tôi nói .
“Mộc Mộc, con nghe mẹ nói…”
Không đợi bà ấy nói xong, tôi đã cúp máy.
11
Vì đạt giải cuộc thi ngoại ngữ, gần thành tích tập cũng rất tốt, trường đã đặc biệt sắp xếp tôi một buổi phát biểu vào hội mở, chia sẻ một chút kinh nghiệm tập.
Mẹ tôi tin thì mừng rỡ vô cùng, định đóng cửa hàng một đến dự, nhưng tôi muốn hôm đó lén mang tiền đến bệnh viện, nên đã thuyết phục mẹ đừng lỡ việc buôn bán của mình, mẹ mới không đến.
Hôm nay có rất nhiều phụ huynh đến tham dự.
Mẹ của tôi cũng đến.
Bà ấy trông rất sang trọng, đúng chuẩn một quý bà chưa từng trải qua sương gió.
, tôi cứ tình mẫu tử là một thứ gì đó xa vời, tôi phải nỗ lực rất nhiều mới có chạm đến .
Nhưng bây giờ tôi không phải vậy, tôi không cần phải gì cả, thậm chí có sai, mẹ cũng sẽ không giận tôi.
Mẹ luôn mỉm cười nhìn tôi, xoa mặt tôi, khen tôi xinh xắn, thông minh, ngoan ngoãn, hỏi tôi thích ăn gì tôi ăn.
Thấy tôi rất yêu quý con thú nhồi bông hình rồng , mẹ tranh thủ may nó những bộ quần áo, mũ xinh xắn, đặt ngay ngắn chăn của tôi.
Nếu tôi không bị trao nhầm, thì tôi đã không cần phải chép những bài văn về tình mẫu tử sách văn mẫu, bị phê là sáo rỗng.
Tôi có rất nhiều chất liệu viết, mỗi đều là bằng chứng thấy tôi yêu thương.
Hít một hơi thật sâu, tôi gạt bỏ những suy miên man, chia sẻ kinh nghiệm tập của mình.
chia sẻ xong, tôi nói rất nghiêm túc: “Em sự ủng hộ và khích lệ của cha mẹ là vô cùng quan trọng. Em rất cảm ơn gia đình em, đặc biệt là mẹ của em.”
Cằm mẹ hơi nhếch lên, ánh mắt trở nên dịu dàng, khóe miệng khẽ nhếch lên, nói với vị phụ huynh bên cạnh: “ là con gái tôi.”
“Chỉ là mẹ tôi hôm nay bận quá không đến , rất tiếc. Em sẽ cố gắng tiếp tục đạt thành tích tốt lần có cơ hội mời mẹ đến.” Tôi liếc nhìn bà ấy, nói với vị phụ huynh phía dưới: “Cảm ơn bác, cô chú.”
Mẹ : “…”
Nét mặt bà ấy cứng đờ giây lát, không có gì xảy ra, quay đi, siết chặt quai túi xách, gân xanh nổi lên trên mu bàn tay.
Vị phụ huynh bên cạnh hình , không nhịn cười khẩy một tiếng, quay đi cùng mọi người vỗ tay, không thèm ý đến bà ấy .
buổi lễ kết thúc, tôi vừa định xuống lầu thì bị bà ấy gọi từ phía .
“Mộc Mộc.” Bà ấy nói.
Tôi dừng bước, quay : “Dì.”
Bà ấy vẫn giữ nụ cười có phần gượng gạo, nói: “Dì? Sao con gọi dì vậy?”
“Bây giờ con đã có mẹ .” Tôi nói: “Mẹ con rất tốt với con, rất yêu con, con phải đến cảm xúc của mẹ con, sao con có tiếp tục gọi dì là mẹ ?”
“Mộc Mộc.” Bà ấy nắm lấy tay tôi: “Có phải con vẫn giận mẹ không? bánh kem, hôm đó mẹ đã hỏi Trần Trì , Trần Trì nói, nó cũng không nhớ rõ , có … là nó nhớ nhầm thật.”
“Dì có mục đích gì?”
“Mục đích?” Bà ấy ngạc nhiên: “Mục đích gì?”
“Lần dì nói với con với vẻ mặt hòa nhã vậy là dì muốn bán cây đàn piano.”