Lưu ý: Thế giới và các tình tiết trong truyện là sản phẩm của trí tưởng tượng, đã được lý tưởng hóa nhằm phục vụ mục đích sáng tạo. Mọi sự trùng hợp với thực tế chỉ là ngẫu nhiên, không mang giá trị nghiên cứu hay đối chiếu.

Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/6KuIwclBmD

302

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 1

1

Huynh ta uống say cung rồi làm càn, xảy tranh chấp với của công .

Cuối cùng, huynh ấy đẩy thẳng ta xuống hồ, làm ta chết đuối.

Xông cung của công , sát hại hầu cung, gộp nhiều trừng phạt.

Công công từ cung nhà ta, the thé cất giọng tuyên : “ Thụy chết có thể miễn, sống khó tha. Nể tình phụ thân hắn là Thị lang nhiều năm cần mẫn, kể từ hôm nay, sung hắn cung của công làm nội thị chuộc .”

Nội thị, nói hay vậy thôi, chứ chẳng sao.

Phụ thân ta nghe tin , suýt chút nữa đã theo vị công công kia luôn rồi.

Lão nhân gia đấm ngực dậm chân, nước mắt lưng tròng: “Nhi tử của ta ơi! Cả nhà chúng ta trông cậy con nối dõi tông đường thôi !”

Còn ta, Nhụy, muội muội song sinh không thể nào giả hơn của huynh , lúc đang đứng bên cạnh ăn bánh xem kịch vui.

Ngay giây sau, ánh mắt đẫm lệ của phụ thân đột nhiên ghim chặt ta. Sống lưng ta lạnh toát.

“Nhụy… Nhụy Nhi à…”

“Huynh con không thể ! Nhà họ chúng ta có một mầm mống duy nhất thôi!”

Ta: “Thế nên?”

Phụ thân ta ánh mắt lấp lóe, hạ giọng nói một câu khiến ta sững sờ: “Dù sao… dù sao con cũng không có lạng thịt , huynh muội con trông giống hệt nhau! Con thay nó !”

Ta: “???”

Phụ thân, phụ thân có là phụ thân ruột của con không vậy? Đây đâu là vấn đề có hay không có lạng thịt chứ?!

Ta cố gắng vùng vẫy: “Phụ thân, đây là khi quân, sẽ bị chém đầu !”

“Con bé ngốc , các vị quý nhân cung ai tâm một là thật hay giả chứ? Con cần mạo danh huynh con cung sống qua ngày, đợi phụ thân lập công lớn, cầu xin bệ hạ ban một tấm kim bài miễn tử, là sẽ lập tức cứu con ngay!”

Ta nhìn bộ dạng sợ sắp tè quần của huynh , rồi nhìn cái dáng vẻ sắp quỳ xuống lạy của phụ thân.

Thôi rồi.

Cái nhà mà không có ta chắc tan nát mất.

Thế là, ba ngày sau, ta thay huynh Thụy, lấy thân phận Thụy Tử cung.

Trên đường cung của công , đường lúc hoang vắng, lúc lạnh lẽo.

Ta sớm đã nghe nói vị công không sủng ái.

Vừa mới chào đời, mẫu thân nàng là Lệ phi đã băng huyết mà qua đời.

Hoàng thượng vô cùng yêu thương Lệ phi, rằng chính đứa nữ nhi đã khắc chết ái phi của mình, nên từ không đoái hoài , mặc nàng tự sinh tự diệt.

Thảo nào huynh ta giết một của nàng mà ầm ĩ mức tịnh thân đền mạng.

Chắc là khó khăn lắm mới có một hầu hạ, còn bị huynh ngốc của ta làm toi mạng, sao mà không tức ?

Ta đang mải suy nghĩ linh tinh thì cánh cửa kẽo kẹt mở .

chính điện, ánh sáng lờ mờ.

Một dáng cao ráo đứng quay lưng về phía ta bên cửa sổ.

Chắc hẳn công , vừa mất .

Ta “bịch” một tiếng quỳ xuống, dập đầu “cộp cộp”: “Nô tài Thụy Tử, sau nhất định sẽ dốc hết sức mình hầu hạ công !”

Ta quỳ rất lâu, lâu mức đầu gối tê rần.

Mãi sau mới có một giọng nói chậm rãi vang lên, lạnh lùng và trầm lắng bất ngờ, nghe rất êm tai: “Ngẩng đầu lên.”

Tùy chỉnh
Danh sách chương