Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/4L9EYvXYJ1

302

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 4

“Thật ở kinh thành ấy , nhiều đồ ăn ngon, người đẹp cũng nhiều.”

Ta cười ngây ngô, bắt năng kiêng nể.

“Ví như… tiểu thế tử Vĩnh Ninh Hầu, người biết ? Lúc cưỡi ngựa diễu phố trông tuấn tú lắm. Còn tử Lâm Thượng thư, văn nhã nho nhã! À đúng rồi, còn …”

Ta bẻ ngón , kể hết lượt các tử quyền quý ta nhớ, cuối cùng tổng kết: “Theo ta thấy, vẫn vị tiểu vương gia Trấn Bắc Vương đẹp nhất. Nếu phụ thân hôn cho ta, ta sẽ… hự…”

Ta đột nhiên ợ , cuối cùng cũng nhận mình vừa điều hỗn xược, vội vàng chữa : “ bậy! thái giám, sao thể nghĩ những chuyện này! … ngắm chút cho bổ mắt thôi …”

Xong rồi. Bản tính mê trai đã bại lộ hết cả.

khí thoải mái ban nãy đã tan biến còn dấu vết.

đột nhiên đưa , cầm ta mang , ngửa tu .

! đó lắm!”

Ta giật mình, muốn ngăn .

vung ta .

Ánh trăng lạnh lẽo chiếu người , bóng dáng ấy hiểu sao toát vẻ cô độc và giận dữ.

đang tức giận? Vì ta khen người nam nhân khác đẹp?

, người khát à? Người uống từ từ thôi…” Ta nhỏ giọng khuyên.

“Cút.”

từ lạnh như băng.

Ta sững người.

…”

“Ta bảo ngươi cút ngoài!”

Dù cách lớp rèm sa, ta vẫn thể cảm nhận được sự bực bội của .

Ta sợ ngây người, tỉnh quá nửa, vắt chân cổ chạy.

Dằn vặt hồi lâu, ta vẫn nấu bát canh giải , cẩn thận bưng qua.

Cửa tẩm điện khép hờ. Ta do dự lúc, rồi nhẹ nhàng đẩy cửa: “ ? mang canh giải cho người…”

Trong điện thắp ngọn đèn mờ ảo, khí nồng nặc mùi .

ngồi bên mép giường, quay lưng về phía ta, tóc tai rối.

“Điện hạ, người uống chút canh đi, mai sẽ đau đấy .” Ta bưng bát đi gần.

Ngay khi ta sắp gần, đột nhiên động.

bàn với những đốt xương rõ ràng nắm cổ ta, trời đất quay cuồng, cả người ta bị quăng giường.

“A!” Ta kinh hãi la .

Thân hình của theo đó đè xuống, giam cầm ta hoàn toàn.

nồng nặc hòa cùng mùi hương thanh khiết lạnh lẽo trên người bao bọc ta.

, người say rồi…” Ta giãy giụa, giọng run rẩy.

Nhưng gì, bắt kéo đai lưng của ta. Ta lập tức sợ tê cả da .

Lẽ nào say loạn tính, coi ta nam nhân sao?!

! được!” Ta hoảng hốt chống vào ngực , lắp bắp: “ thái giám! đó… thể hầu hạ người được đâu !”

Ta sợ sắp khóc.

Người đang đè trên người ta bỗng dừng động tác.

Sau đó, ta nghe thấy tiếng cười khẽ mang theo .

“Ngươi …” cười trầm khàn, nắm ta đưa xuống nơi sâu thẳm, thở nóng rực: “ sao, ta .”

Ta: “???”

gì… gì?

Chưa đợi ta kịp phản ứng, đã nắm chặt ta, mẽ ấn xuống.

Tùy chỉnh
Danh sách chương