Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/7pkKv9dhwI

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Ký ức ùa về như thủy triều.
Phải rồi, , hắn không ở lại . khi tiệc ở tiền viện tàn, hắn liền đi thẳng đến .
Ta của lúc đó vốn đã không bằng lòng với cuộc nhân , hắn như vậy lại càng tin rằng hắn coi thường cuộc nhân , coi thường chính bản thân ta, bèn dỗi hờn tự đi nghỉ, đó mượn cớ sinh sự, khiến quan hệ giữa người rơi xuống mức đóng băng.
chiếc túi bình an hắn nắm chặt kia lại như một con dao được tôi lửa, hằn sâu tim ta.
chi tiết ta đã bỏ qua, đây lại hiện lên rõ mồn một –
Mỗi lần ta lâm bệnh, bên ngoài luôn có ngọn nến cháy suốt và bóng dáng cao dài, trầm lặng ấy;
Ta buột miệng nói muốn ăn thử bánh hoa mai của tiệm họ Từ ở phía nam thành, ngày hôm hộp bánh nóng hổi đã xuất hiện của ta;
Phụ thân và huynh trưởng của ta g ặ p chuyện khó xử triều, hắn đã âm thầm hóa giải nguy cơ cho họ…
Trước đây ta nghĩ hắn làm vậy vì nể nang, thực hiện trách nhiệm của một Hầu gia.
Bây mới bàng hoàng nhận , đó có lẽ… yêu?
một thứ tình yêu sâu đậm, khi ta hết lần đến lần khác cự tuyệt đã được cẩn thận cất giấu, đến lúc mang xuống mồ cũng chưa từng nói ?
Trái tim như một vô hình bóp chặt, đau đến mức ta gần như không thở nổi.
Ta phải gặp hắn ngay lập tức! Bây ! Ngay và luôn!
Ta giật phăng khăn hỉ đầu, thậm chí không kịp đi giày, mang đôi vớ lụa đã lảo đảo xông khỏi .
Nha hoàn hồi môn Vân Dư đang chờ bên ngoài gi ậ t mình: “Tiểu ! Người định đi đâu vậy? Bên ngoài …”
Ta như không nghe , xách tà váy cưới rườm rà, dựa trí nhớ loạng choạng chạy về phía .
Gió lẽo thổi gò má nóng bừng, không thể nào dập tắt được ngọn lửa đang bùng cháy lồng ngực ta.
người hầu gặp đường đều lộ vẻ kinh ngạc, không ai dám ngăn cản vị phu nhân vừa đã có hành vi kỳ quái .
quả nhiên vẫn sáng đèn.
Ta thở hổn hển dừng lại trước , gần như không do dự mà đẩy mạnh cánh gỗ chạm trổ.
3
đèn nến sáng trưng, Cố Nguy quả nhiên ở đó.
Hắn mặc một bộ phục màu đen huyền với hoa văn chìm, càng tôn lên vóc dáng cao thẳng, mày thanh tú. Lúc hắn đang ngồi chiếc gỗ tử đàn rộng lớn, cầm bút phê duyệt công văn. Vẻ mặt chuyên chú và lùng, dường như hôm nay không phải của hắn, mà một làm việc bình thường.
Nghe tiếng đẩy, hắn ngẩng đầu.
Ánh nến nhảy múa, soi rõ đôi sâu thẳm của hắn, tựa như ngọc bích chìm đầm nước , không đáy. bộ dạng chật vật hoảng hốt của ta, đáy hắn dường như lướt qua một tia ngạc nhiên cực nhỏ, rất nhanh đã trở lại vẻ trầm lặng, lại sự xa cách và dửng dưng thường .
Ánh ta tham lam khắc họa dung mạo của hắn.
Hắn của năm , vì gánh nặng ta và tranh đấu triều đình, giữa hàng lông mày luôn nhuốm vẻ mệt mỏi và u uất không thể hóa giải. hắn của bây , tuy cũng lùng, vẫn vài phần sắc bén và phong độ của tuổi trẻ.
Hắn vẫn sống, sống rất khỏe mạnh.
Niềm vui sướng và chua xót tột cùng lập tức nhấn chìm ta.
Nước không báo trước mà tuôn rơi, như hạt châu đứt dây.
Ta lao tới vài bước, gần như nhào lòng hắn, ôm chặt eo hắn, gò má vùi sâu vạt áo thoang thoảng mùi mực và hơi sương lẽo.
Cơ thể hắn cứng đờ. cầm bút khựng lại giữa không trung, giọt chu sa đỏ thẫm rơi từ đầu bút xuống, đúng ngay công văn đang mở, loang một vệt đỏ chói , tựa như một nốt ruồi son.
Vòng ta ôm lấy thân thể cao lớn và ấm áp, mang lại cảm giác chân thực vô cùng.