Lưu ý: Thế giới và các tình tiết trong truyện là sản phẩm của trí tưởng tượng, đã được lý tưởng hóa nhằm phục vụ mục đích sáng tạo. Mọi sự trùng hợp với thực tế chỉ là ngẫu nhiên, không mang giá trị nghiên cứu hay đối chiếu.

Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/70BDvXIdgQ

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 1

1

cơn mê man, ta ngỡ như mình đã quay khoảnh khắc của cuộc đời.

Tuyết rơi lả tả trên khung cửa sổ chạm trổ, phát ra tiếng lách tách.

Địa long phòng đốt rất ấm, ta thấy , một cái thấu tận xương tủy.

Cổ họng ngập tràn vị tanh ngọt, mỗi hơi thở đều kéo theo cơn đau như kim châm lục phủ ngũ tạng.

Tầm mắt đã nhòe đi, ta lờ mờ thấy một bóng mặc đồ đen quỳ bên giường. Hắn ta, đầu ngón ngắt, thậm chí còn hơn cả ta, một sắp chết.

“…Độc đã ngấm tâm mạch, lão thần… đã hết cách cứu chữa rồi.” Giọng thái y xa xăm như vọng về từ phía chân trời, mang theo hoảng sợ vô tận.

Ta biết mình sắp chết. Thân thể ốm yếu từ bụng mẫu thân , qua nổi mùa đông nay.

ta cam tâm.

Ta gắng tập trung ánh nhìn nam nhân bên giường – phu quân của ta, Tĩnh An Hầu .

Hắn vẫn mặc triều phục, dường như vừa vội vã từ cung yến trở về, trên vai vẫn còn vương hạt tuyết chưa tan.

Con thường ngày vốn lùng cao quý, để lộ hỉ nộ, đây khẽ còng lưng, chặt ta, khớp ngón trắng bệch vì dùng sức.

Ta thấy đôi môi mỏng của hắn mấp máy, dường như đang nói gì đó, ta chẳng nghe rõ một chữ.

Tai ta ù đi, một ý nghĩ rõ ràng khắc cốt ghi tâm – cả đời của ta, đối với hắn, một gánh nặng. Vì một lời hôn ước hoang đường của trưởng bối, hắn đã cưới ta, một kẻ bệnh tật, phải sống cảnh góa bụa suốt ba , chịu đủ lời chế nhạo của cả kinh thành.

Bây , hắn được giải thoát.

Ngay ý thức sắp hoàn toàn tan rã, ta thấy kia của hắn đang chặt một vật. sắc đã phai cũ, sợi tơ kết đã sờn.

Đó một chiếc túi bình an.

vật ta đã học thắt mới gả hầu phủ vì buồn chán. Khi ấy ta lòng đầy oán hận, oán cuộc hôn nhân đã trói buộc ta, càng oán hắn đối với ta tương kính như tân. Ta thắt nó một cách xiêu vẹo rồi tiện vứt trên bàn, chưa bao nghĩ hắn sẽ nhặt lên, càng ngờ… hắn sẽ giữ nó tận hôm nay, và chặt phút .

Như thể đang giữ một bảo vật độc nhất vô nhị.

Một nỗi bi thương tột bỗng chốc bóp nghẹt lấy ta.

!

Nếu kiếp sau… Nếu kiếp sau…

Ý thức hoàn toàn chìm bóng tối.

2

Lần nữa mở mắt, đập mắt một đỏ chói lòa.

Nến hỉ long phụng cháy cao, sáp nến chảy xuống tựa như giọt máu.

Màn trướng đỏ, chăn nệm đỏ, giá y trên một đỏ thẫm vô cầu kỳ. khí thoang thoảng mùi hương hợp hoan và mùi rượu.

Ta bật dậy, tim đập thình thịch, chấn động màng nhĩ ù đi.

Đây … đêm tân hôn của ta và ?

Ta thể tin nổi mà giơ lên, nhìn cổ trắng nõn, thanh mảnh đầy vẻ bệnh tật của mình, chứ phải khô héo như trước khi chết. Ta lảo đảo chạy trước bàn trang điểm, gương đồng hoa văn hiện ra một khuôn mặt – ngũ quan tinh xảo, xanh xao yếu ớt, môi đã điểm son che được vẻ tiều tụy vì bệnh lâu ngày.

Đây ta của mười tám tuổi – Khúc Lan Thu.

Ta thực đã trở về? Trở về hai trước, mọi bi kịch vẫn chưa thực bắt đầu?

Niềm vui sướng kéo dài một thoáng, rồi bị thay thế bởi hoảng sợ và cấp bách tột .

đâu?

hắn đang ở đâu?

Tùy chỉnh
Danh sách chương