Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/1g8TNsBw2x

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 2

Tôi ngậm kem que ngây người.

[Lông mi của lớp trưởng dài thật, đẹp trai như vậy, đúng là cố ý câu dẫn tôi .]

[ nữ như tôi, sao có thể chịu nổi kiểu câu dẫn này!]

Trần Kiệu Nam đang uống nước, bị sặc đến mức đỏ bừng, giọt nước lăn dọc theo yết hầu.

Ánh mắt anh hoảng loạn vội quay đi, tay siết chặt thân chai.

Tôi cầm giấy lại gần, tay vừa chạm vào ẩm ướt của anh.

Đột nhiên phát hiện nốt ruồi nhỏ màu nâu nhạt ở miệng anh ẩn hiện theo hơi thở.

[Sao đây mình không hề phát hiện lớp trưởng còn có một nốt ruồi ở đây nhỉ.]

Trần Kiệu Nam đột nhiên quay đầu tránh đi, tự mình giật lấy giấy lau loạn xạ, từ dái đến xương quai xanh đỏ bừng một mảng.

“Cảm… cảm ơn.”

Giọng anh đến mức hầu như không thấy, gân xanh trên mu bàn tay siết chặt giấy cũng nổi rõ.

Tôi ăn hết kem que pudding rồi nghiêng đầu cười.

“Không có gì~”

[Cứu cậu một mạng, lấy thân báo đáp là được rồi.]

Mặt Trần Kiệu Nam càng đỏ hơn.

Tan về nhà, tài xế nhà tôi vẫn chưa đến.

Thằng chó Chu Vũ lại đi quán net rồi.

Tôi đứng ở cổng trường lướt điện thoại.

Đột nhiên một chiếc xe sedan màu đen từ từ dừng lại mặt tôi.

Cửa kính hạ xuống, lộ ra khuôn mặt của lớp trưởng.

“Đi cùng không? Tiện đường.”

Giọng anh bình thản, nhưng ánh mắt hơi lánh.

Tôi nhìn tin nhắn tài xế gửi đến báo tắc đường, không nói hai lời mở cửa xe chui vào ghế .

“Cảm ơn nha!”

Tôi cười với anh một cái, ngồi ổn định xong thì lôi điện thoại ra bật trò chơi giải trí hàng ngày của mình.

Trò chơi kim cương cổ điển.

Trong xe chỉ có tiếng hiệu ứng game và thỉnh thoảng tiếng tôi lẩm bẩm.

Đang kẹt ở màn 803 thì đột nhiên thấy tiếng ho nhẹ bên cạnh.

“Dùng con mèo tím đầu to ở góc dưới bên trái ấy.”

Tôi ngây người một lát, làm theo lời anh.

Không thể tin được!

Thật sự qua màn rồi.

Nhưng tôi vẫn phải sửa lỗi cho anh!

“Cái này không phải đầu mèo, nó là cú mèo con.”

Lời tôi vừa dứt, anh bỗng ngây ra.

Yết hầu Trần Kiệu Nam động.

“Biết rồi.”

Xe dừng ở cổng khu chung cư nhà tôi, tôi xách cặp vẫy tay với anh.

“Tạm biệt! Lớp trưởng.”

Tôi vốn sẽ không nhận được hồi đáp từ anh.

Không ngờ trong xe, anh cũng giơ tay lên, vụng về vẫy vẫy.

Hiếm thấy thật.

Hôm nay lớp trưởng không giữ hình tượng của mình.

Tôi lại hét lớn với anh.

“Tạm biệt, Trần Kiệu Nam!”

Xe đã đi xa một đoạn, không biết anh có thấy không.

Về đến nhà, cô giúp việc đang nấu cơm.

Tôi vứt cặp xuống, thò đầu vào cửa bếp hỏi cô giúp việc hôm nay ăn gì.

“Uống cháo.”

Mặt tôi lập xụ xuống.

“Lại uống cháo nữa à?”

Tôi nằm úp mặt lên bàn ăn, mắt thèm thuồng nhìn cô giúp việc bưng bát cháo bách hợp đậu xanh đến, mặt lập nhăn như bánh bao.

Cô giúp việc đẩy đĩa sườn kho tàu ra xa hơn.

“Bây giờ con chỉ có thể nhìn không thể ăn, chẳng phải càng thèm hơn sao? Đợi răng xong, cô lại làm cho con cả một bàn tiệc.”

Tôi chọc chọc bát cháo loãng, miễn cưỡng “ô” một tiếng.

Tắm xong, tôi lấy bài tập ra.

Tôi cắn đầu bút nhìn đề toán, đột nhiên, mắt tôi lên.

Vớ lấy điện thoại gửi tin nhắn cho Trần Kiệu Nam.

[Lớp trưởng đại nhân, xin hãy chỉ giáo bài 3!]

Gửi xong mới nhớ ra mở đầu như vậy không được hay cho lắm.

Vội vàng bổ sung thêm biểu cảm mèo con chắp tay.

Điện thoại chóng lên, tôi nhìn dòng chữ “Đối phương đang nhập…”, vô thức dùng răng nanh cắn dưới.

Giây tiếp theo, tiếng thông báo tin nhắn trên điện thoại không ngừng vang lên.

Tôi trợn tròn mắt nhìn các bước giải bài tập liên tục hiện ra trong khung chat.

Thậm chí, lớp trưởng còn vẽ sẵn đường rồi chụp ảnh gửi sang.

Tôi vội vàng chép đáp án vào vở bài tập, tay gõ chữ lia lịa.

[Hiểu rồi hiểu rồi! Bài tiếp theo cũng nhờ cậu nha!]

Tôi vừa chép đáp án vừa thầm .

Người này bình thường kiệm lời như vàng, sao đánh chữ lại không sợ mỏi tay thế?

Nhưng tay vẫn không ngừng nghỉ, vở bài tập chóng được đầy.

Tôi ôm điện thoại, nhìn hộp thoại chóng đầy ắp công thức và sơ đồ họa, không nhịn được bật cười.

Trần Kiệu Nam làm lớp trưởng thì , ngoài đời lại thiện lương, sẵn lòng giúp đỡ như vậy.

Lần đầu tiên ngồi cùng bàn với Trần Kiệu Nam, anh luôn lạnh lùng, ít nói.

Bạn hỏi mười câu anh mới trả lời một câu.

Thành tích luôn đứng đầu bảng.

Toàn thân toát ra khí chất “người lạ chớ đến gần”, hóa ra tất cả đều là giả dối.

Đồng hồ điểm mười hai giờ đêm, cuối cùng tôi cũng viết xong hết bài tập.

Răng vẫn đau âm ỉ, nhưng đến ngày mai không phải dậy sớm chạy bài tập.

Tôi sung sướng vùi mặt vào gối.

Điện thoại đột nhiên lại lên, Trần Kiệu Nam gửi tin nhắn cuối cùng.

[Nhớ uống thuốc tiêu viêm.]

Tôi nhìn dòng chữ này chớp chớp mắt, khiến cả người tôi cũng thấy ấm áp.

Chủ nhật răng xong, hôm , tôi nhìn mình trong gương, nhe răng nhếch mép.

Má phải vù, y hệt như nhét một quả bóng bàn vào.

Tôi kiên quyết nhắn tin xin phép giáo viên chủ nhiệm nghỉ .

Cái bộ dạng này đến trường chắc chắn sẽ bị Chu Vũ chụp ảnh làm ‘meme’ mất.

Khi cô giúp việc đặt cháo rau xanh lên đầu giường, tôi tủi thân chùm chăn kín mít.

Trong thư viện ảnh điện thoại, tấm ảnh kho tàu tối qua càng nhìn càng đói, bực bội đăng một dòng trạng thái lên mạng xã hội.

[Đói c.h.ế.t mất thôi!!! (mèo con giận jpg)]

Chiều, chuông cửa đột nhiên vang lên.

Tôi lạch bạch đôi dép lê đi ra mở cửa, chỉ thấy Trần Kiệu Nam đứng ngoài cửa, cặp đen đeo chéo.

Trong tay anh xách hai hộp giữ nhiệt.

Anh thấy tôi thì hơi ngây người.

Tôi đang mặc bộ đồ ngủ nhung san hô, dán túi chườm đá.

Má phải đến mức mắt bị híp lại, trông như một con chuột hamster ủ rũ.

“Ừm ừm!”

Tôi chỉ vào cái má đang chườm đá của mình, rồi lại chỉ vào hộp cơm trong tay anh.

anh giật giật, hình như đang cố nén cười.

“Khoai tây nghiền sốt bò và trứng đậu hấp, rất mềm dễ ăn.”

Tôi múa tay múa chân ra hiệu, mời anh vào.

Anh thay giày vào phòng khách, tôi lẽo đẽo theo .

Đột nhiên anh quay người, tôi suýt đụng phải n.g.ự.c anh.

Trần Kiệu Nam cúi đầu nhìn cái má của tôi, giọng đột nhiên hạ thấp:

“Đừng vội.”

Anh đặt hộp cơm lên bàn trà.

Khi mở nắp, hơi nóng bốc lên kèm theo mùi thơm lừng.

Đúng là khoai tây nghiền bò thật!

Tôi cảm động đến mức suýt khóc, mắt lánh nhìn Trần Kiệu Nam.

[Coi như tôi không uổng công ‘thương’ cậu.]

Nhưng thấy anh đột nhiên quay mặt đi, vành đỏ bừng, gõ chữ rồi đưa điện thoại đến mặt tôi.

“Sẽ động đến vết thương đấy, đừng cười.”

Trần Kiệu Nam cũng đâu có răng, sao lại phải gõ chữ chứ.

Tôi ngậm kem que ngây người.

[Lông mi của lớp trưởng dài thật, đẹp trai như vậy, đúng là cố ý câu dẫn tôi .]

[ nữ như tôi, sao có thể chịu nổi kiểu câu dẫn này!]

Trần Kiệu Nam đang uống nước, bị sặc đến mức đỏ bừng, giọt nước lăn dọc theo yết hầu.

Ánh mắt anh hoảng loạn vội quay đi, tay siết chặt thân chai.

Tôi cầm giấy lại gần, tay vừa chạm vào ẩm ướt của anh.

Đột nhiên phát hiện nốt ruồi nhỏ màu nâu nhạt ở miệng anh ẩn hiện theo hơi thở.

[Sao đây mình không hề phát hiện lớp trưởng còn có một nốt ruồi ở đây nhỉ.]

Trần Kiệu Nam đột nhiên quay đầu tránh đi, tự mình giật lấy giấy lau loạn xạ, từ dái đến xương quai xanh đỏ bừng một mảng.

“Cảm… cảm ơn.”

Giọng anh đến mức hầu như không thấy, gân xanh trên mu bàn tay siết chặt giấy cũng nổi rõ.

Tôi ăn hết kem que pudding rồi nghiêng đầu cười.

“Không có gì~”

[Cứu cậu một mạng, lấy thân báo đáp là được rồi.]

Mặt Trần Kiệu Nam càng đỏ hơn.

Tan về nhà, tài xế nhà tôi vẫn chưa đến.

Thằng chó Chu Vũ lại đi quán net rồi.

Tôi đứng ở cổng trường lướt điện thoại.

Đột nhiên một chiếc xe sedan màu đen từ từ dừng lại mặt tôi.

Cửa kính hạ xuống, lộ ra khuôn mặt của lớp trưởng.

“Đi cùng không? Tiện đường.”

Giọng anh bình thản, nhưng ánh mắt hơi lánh.

Tôi nhìn tin nhắn tài xế gửi đến báo tắc đường, không nói hai lời mở cửa xe chui vào ghế .

“Cảm ơn nha!”

Tôi cười với anh một cái, ngồi ổn định xong thì lôi điện thoại ra bật trò chơi giải trí hàng ngày của mình.

Trò chơi kim cương cổ điển.

Trong xe chỉ có tiếng hiệu ứng game và thỉnh thoảng tiếng tôi lẩm bẩm.

Đang kẹt ở màn 803 thì đột nhiên thấy tiếng ho nhẹ bên cạnh.

“Dùng con mèo tím đầu to ở góc dưới bên trái ấy.”

Tôi ngây người một lát, làm theo lời anh.

Không thể tin được!

Thật sự qua màn rồi.

Nhưng tôi vẫn phải sửa lỗi cho anh!

“Cái này không phải đầu mèo, nó là cú mèo con.”

Lời tôi vừa dứt, anh bỗng ngây ra.

Yết hầu Trần Kiệu Nam động.

“Biết rồi.”

Xe dừng ở cổng khu chung cư nhà tôi, tôi xách cặp vẫy tay với anh.

“Tạm biệt! Lớp trưởng.”

Tôi vốn sẽ không nhận được hồi đáp từ anh.

Không ngờ trong xe, anh cũng giơ tay lên, vụng về vẫy vẫy.

Hiếm thấy thật.

Hôm nay lớp trưởng không giữ hình tượng của mình.

Tôi lại hét lớn với anh.

“Tạm biệt, Trần Kiệu Nam!”

Xe đã đi xa một đoạn, không biết anh có thấy không.

Về đến nhà, cô giúp việc đang nấu cơm.

Tôi vứt cặp xuống, thò đầu vào cửa bếp hỏi cô giúp việc hôm nay ăn gì.

“Uống cháo.”

Mặt tôi lập xụ xuống.

“Lại uống cháo nữa à?”

Tôi nằm úp mặt lên bàn ăn, mắt thèm thuồng nhìn cô giúp việc bưng bát cháo bách hợp đậu xanh đến, mặt lập nhăn như bánh bao.

Cô giúp việc đẩy đĩa sườn kho tàu ra xa hơn.

“Bây giờ con chỉ có thể nhìn không thể ăn, chẳng phải càng thèm hơn sao? Đợi răng xong, cô lại làm cho con cả một bàn tiệc.”

Tôi chọc chọc bát cháo loãng, miễn cưỡng “ô” một tiếng.

Tắm xong, tôi lấy bài tập ra.

Tôi cắn đầu bút nhìn đề toán, đột nhiên, mắt tôi lên.

Vớ lấy điện thoại gửi tin nhắn cho Trần Kiệu Nam.

[Lớp trưởng đại nhân, xin hãy chỉ giáo bài 3!]

Gửi xong mới nhớ ra mở đầu như vậy không được hay cho lắm.

Vội vàng bổ sung thêm biểu cảm mèo con chắp tay.

Điện thoại chóng lên, tôi nhìn dòng chữ “Đối phương đang nhập…”, vô thức dùng răng nanh cắn dưới.

Giây tiếp theo, tiếng thông báo tin nhắn trên điện thoại không ngừng vang lên.

Tôi trợn tròn mắt nhìn các bước giải bài tập liên tục hiện ra trong khung chat.

Thậm chí, lớp trưởng còn vẽ sẵn đường rồi chụp ảnh gửi sang.

Tôi vội vàng chép đáp án vào vở bài tập, tay gõ chữ lia lịa.

[Hiểu rồi hiểu rồi! Bài tiếp theo cũng nhờ cậu nha!]

Tôi vừa chép đáp án vừa thầm .

Người này bình thường kiệm lời như vàng, sao đánh chữ lại không sợ mỏi tay thế?

Nhưng tay vẫn không ngừng nghỉ, vở bài tập chóng được đầy.

Tôi ôm điện thoại, nhìn hộp thoại chóng đầy ắp công thức và sơ đồ họa, không nhịn được bật cười.

Trần Kiệu Nam làm lớp trưởng thì , ngoài đời lại thiện lương, sẵn lòng giúp đỡ như vậy.

Lần đầu tiên ngồi cùng bàn với Trần Kiệu Nam, anh luôn lạnh lùng, ít nói.

Bạn hỏi mười câu anh mới trả lời một câu.

Thành tích luôn đứng đầu bảng.

Toàn thân toát ra khí chất “người lạ chớ đến gần”, hóa ra tất cả đều là giả dối.

Đồng hồ điểm mười hai giờ đêm, cuối cùng tôi cũng viết xong hết bài tập.

Răng vẫn đau âm ỉ, nhưng đến ngày mai không phải dậy sớm chạy bài tập.

Tôi sung sướng vùi mặt vào gối.

Điện thoại đột nhiên lại lên, Trần Kiệu Nam gửi tin nhắn cuối cùng.

[Nhớ uống thuốc tiêu viêm.]

Tôi nhìn dòng chữ này chớp chớp mắt, khiến cả người tôi cũng thấy ấm áp.

Chủ nhật răng xong, hôm , tôi nhìn mình trong gương, nhe răng nhếch mép.

Má phải vù, y hệt như nhét một quả bóng bàn vào.

Tôi kiên quyết nhắn tin xin phép giáo viên chủ nhiệm nghỉ .

Cái bộ dạng này đến trường chắc chắn sẽ bị Chu Vũ chụp ảnh làm ‘meme’ mất.

Khi cô giúp việc đặt cháo rau xanh lên đầu giường, tôi tủi thân chùm chăn kín mít.

Trong thư viện ảnh điện thoại, tấm ảnh kho tàu tối qua càng nhìn càng đói, bực bội đăng một dòng trạng thái lên mạng xã hội.

[Đói c.h.ế.t mất thôi!!! (mèo con giận jpg)]

Chiều, chuông cửa đột nhiên vang lên.

Tôi lạch bạch đôi dép lê đi ra mở cửa, chỉ thấy Trần Kiệu Nam đứng ngoài cửa, cặp đen đeo chéo.

Trong tay anh xách hai hộp giữ nhiệt.

Anh thấy tôi thì hơi ngây người.

Tôi đang mặc bộ đồ ngủ nhung san hô, dán túi chườm đá.

Má phải đến mức mắt bị híp lại, trông như một con chuột hamster ủ rũ.

“Ừm ừm!”

Tôi chỉ vào cái má đang chườm đá của mình, rồi lại chỉ vào hộp cơm trong tay anh.

anh giật giật, hình như đang cố nén cười.

“Khoai tây nghiền sốt bò và trứng đậu hấp, rất mềm dễ ăn.”

Tôi múa tay múa chân ra hiệu, mời anh vào.

Anh thay giày vào phòng khách, tôi lẽo đẽo theo .

Đột nhiên anh quay người, tôi suýt đụng phải n.g.ự.c anh.

Trần Kiệu Nam cúi đầu nhìn cái má của tôi, giọng đột nhiên hạ thấp:

“Đừng vội.”

Anh đặt hộp cơm lên bàn trà.

Khi mở nắp, hơi nóng bốc lên kèm theo mùi thơm lừng.

Đúng là khoai tây nghiền bò thật!

Tôi cảm động đến mức suýt khóc, mắt lánh nhìn Trần Kiệu Nam.

[Coi như tôi không uổng công ‘thương’ cậu.]

Nhưng thấy anh đột nhiên quay mặt đi, vành đỏ bừng, gõ chữ rồi đưa điện thoại đến mặt tôi.

“Sẽ động đến vết thương đấy, đừng cười.”

Trần Kiệu Nam cũng đâu có răng, sao lại phải gõ chữ chứ.

Tùy chỉnh
Danh sách chương