Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/5AiLYGdHb2
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
về trường bằng tốt nghiệp, Trần Kiệu Nam mặc một chiếc phông trắng rộng rãi.
hơi rộng, ẩn ẩn mỗi cử động.
Khi lầu gặp viên chủ nhiệm để chào hỏi, đồ của anh bị rơi.
Trần Kiệu Nam cúi người nhặt tài liệu.
Tôi không kịp phòng bị, từ liếc thấy một vệt màu hồng.
[Oa! Màu hồng!]
Trần Kiệu Nam đột nhiên bịt miệng tôi.
Vành tai đỏ .
“Nói thôi, có gì hay ho mà khoe thế?”
Tôi trợn tròn mắt, lẩm bẩm không rõ lời.
“Nhưng rõ ràng là em đâu có nói ra đâu.”
Tưởng Trần Kiệu Nam chơi mảng miếng, tôi không kịp phản ứng, cười gian xảo đáp lời.
“Đúng là một cái giường rất lớn?”
Anh lập tức đỏ từ toàn thân, buông tay tôi ra rồi quay đầu bỏ đi.
Tôi đuổi chọc vào lưng anh.
“Trần Kiệu Nam, anh cũng lên mạng học mảng miếng hả?”
“Ôn Nam Tinh!”
Anh quay người ấn tôi vào góc cầu thang.
Cái bộ dạng tức điên lên còn khá đáng yêu.
Anh cúi người, hôn nhẹ lên môi tôi một cái, cảm giác ấm áp mềm mại đến rồi đi ngay.
Chưa kịp để tôi hoàn hồn, anh đã quay người bỏ chạy rồi.
Vành tai anh đỏ như con thỏ chạy thục mạng, ba chân bốn cẳng bỏ chạy, chỉ để tôi đứng thẫn thờ sờ lên khuôn nóng ran.
Ánh nắng gay gắt của buổi huấn luyện quân sự nung người nóng .
Lớp tôi vẫn miệt mài luyện tập đi đều bước, mồ hôi chảy ròng ròng từ vành mũ rằn ri.
Tôi thấy bóng dáng quen thuộc bên rìa sân dục.
Trần Kiệu Nam mặc quân phục huấn luyện của trường họ, tay xách trà sữa và .
Lặng lẽ đứng dưới bóng cây.
Trường của họ kết thúc huấn luyện sớm hơn tôi nửa .
Tôi nhìn anh bị mấy cô gái vừa giải tán đi ngang qua vây xin WeChat.
Anh lắc đầu từ chối.
quan mắt tinh phát ra “phần tử đáng ngờ” này, thổi một còi.
“Ai là người của người ?”
“Báo cáo quan! Của em ạ!”
Tôi hô còn to hơn cả khi điểm số.
“Ôi, còn tự hào ghê chưa?”
quan nhướng mày.
“Tất nhiên rồi ạ!”
Tôi liếc thấy vành tai Trần Kiệu Nam ửng hồng, anh đã nghe thấy.
“Bạn trai đẹp trai thế này sao phải giấu giếm làm gì?”
Cả lớp lập tức vang lên những hò reo trêu chọc không ngừng.
Cuối cùng khi giải tán, hai chân tôi mềm nhũn, suýt chút nữa quỵ đất.
Trần Kiệu Nam nhanh như cắt xông tới đỡ tôi.
Anh áp cái lạnh vào má tôi nóng ran.
Cây ốc quế vị vani tan chảy nhanh, tôi luống cuống l.i.ế.m phần chảy .
“Không đi nổi nữa rồi… A Nam.”
Ngay giây tiếp , anh trực tiếp ngồi xổm trước tôi.
Anh cõng tôi đi qua cả sân dục, về đến ký túc xá nữ.
Tôi đung đưa hai chân, tan chảy lem đầy anh.
Tôi ghé sát tai anh nói.
“Mai em còn muốn ăn nữa.”
Anh nhấc tôi lên chắc chắn hơn, đáp :
“Ừm, vị dâu.”
Năm ba đại học, Trần Kiệu Nam sư làm dự án trọng điểm, tôi không gặp năm .
Dù anh vẫn gửi tin nhắn cho tôi mỗi .
“Hôm nay ăn thịt kho tàu căn tin, đây là món em thích nhất.”
“Máy móc phòng bị hỏng rồi.”
“Dữ liệu sai rồi, phải bắt đầu từ đầu.”
Nhìn lịch sử trò chuyện, tôi thấy Trần Kiệu Nam nhất định rất mệt.
Chiều thứ Tư, tôi xách hai suất trà sữa, lần đầu tiên đến tòa của anh để anh.
Phòng cuối hành lang sáng đèn, qua cửa kính có thấy vài bóng người mặc blouse trắng.
Tôi vừa định gõ cửa, một cậu con trai đeo kính đột nhiên đẩy cửa bước ra.
“Là chị dâu phải không! Em gặp chị rồi.”
“Màn hình điện thoại của anh Nam chính là ảnh chị!”
Cậu ta nhiệt tình muốn vào gọi người, tôi vội vàng xua tay.
“Đừng làm phiền anh ấy, tôi đây thôi.”
Người tòa dần vơi đi.
Tôi nhìn chằm chằm vào cửa sổ tầng ba luôn sáng đèn .
Mãi đến khi gần đến giờ giới nghiêm ký túc xá tôi mới rời đi.
Sáng hôm sau thức dậy, tôi nhìn màn hình khóa điện thoại, rõ 37 tin nhắn chưa đọc.
“A Nam, hôm qua em đến tìm anh à?”
“Xin lỗi, A Nam anh không biết.”
“A Nam, xin lỗi dạo này anh bận quá, không có thời gian bên em.”
“A Nam, đừng giận anh, đừng im lặng với anh.”
Tin nhắn mới nhất được gửi vào lúc năm giờ sáng.
“A Nam, anh dưới ký túc xá của em.”
Tôi vội vàng khoác tạm khoác rồi lao lầu, thấy Trần Kiệu Nam đứng trơ trọi màn sương sớm.
blouse trắng của anh còn chưa kịp cởi, dưới mắt rõ hai quầng thâm xanh đen.
“Xin lỗi.”
Giọng anh khản đặc.
“Anh không biết hôm qua em…”
Tôi lao đến ôm chầm anh.
Cảm nhận cả người anh run lên.
“Đồ ngốc, A Nam.”
Anh vùi vào hõm vai tôi lắc đầu, tóc anh lướt qua khiến tôi ngứa ngáy.
“Anh sợ em giận anh, sợ em không để ý đến anh nữa.”
“Em giận cái gì?”
Tôi nâng anh lên, ngón cái miết qua khóe mắt ửng đỏ của anh.
“Chẳng lẽ lòng anh, em là người vô lý gây chuyện?”
“Anh có làm gì sai đâu.”
Anh siết chặt cánh tay như muốn khảm tôi vào cơ .
Tôi kiễng chân bịt cái miệng xin lỗi của anh.
“Hôm qua không được anh, em định hôm nay tiếp tục anh đấy, đến khi anh làm xong luôn. Sau đưa anh đi ăn một bữa thịnh soạn.”
Hàng mi Trần Kiệu Nam rung lên.
Anh đột nhiên cười một .
Nụ cười ấy khiến cả người anh như tỉnh sức sống.
“Được.”
Mùa xuân đầu tiên sau khi tốt nghiệp.
Khi bố mẹ Trần Kiệu Nam trao chìa khóa căn hộ cao cấp trung tâm thành phố vào tay tôi, cả người tôi cứ ngơ ra.
“Nhờ phúc của em.”
Trần Kiệu Nam kéo tôi vào căn mới.
“Họ sợ anh cô đơn cả đời, nên muốn dạm hỏi trước.”
Ban công hướng nam của căn hộ mới đối diện thẳng với vườn hoa, mỗi sáng sớm tôi đều có thấy hàng xóm dắt chó đi dạo.
Con Corgi tròn ủng lúc nào cũng thích đuổi đuôi mình xoay vòng.
Có lần tan làm về , thậm chí nó còn chạy giày cao gót của tôi nửa đoạn đường.
“ ta nuôi một con ch.ó nhé?”
Một nọ, tôi ngậm bánh mì nướng nói năng luyên thuyên, Trần Kiệu Nam chiên trứng khựng tay .
“Dự án sắp kết thúc rồi, tuần sau…”
“Biết rồi đồ bận rộn!”
Tôi hút hộp sữa chua kêu sồn sột.
“Em chỉ nói bâng quơ thôi.”
Vào sinh nhật tôi, hiếm khi anh xin nghỉ phép.
Khi bị anh ấy bịt mắt dẫn vào phòng khách, tôi nghe thấy “ứ ứ” yếu ớt.
“Đây là gì?”
Một cục lông ấm áp được nhét vào lòng tôi.
Tôi mở mắt ra, đối diện một đôi mắt đen như hạt nhãn.
Chú chó Samoyed con trắng như tuyết nghiêng đầu, chiếc lưỡi hồng nhỏ bất l.i.ế.m lên chóp mũi tôi.
“Đã đặt từ tháng trước rồi.”
Trần Kiệu Nam vòng tay ôm tôi từ phía sau, cằm đặt lên đỉnh đầu tôi.
“Đã tiêm đủ vắc xin rồi, là bé gái.”
Tôi ôm chó con xoay vòng trên sàn gỗ, dép lê kêu lạch bạch như giẫm phải lò xo.
Bộ lông mềm mại của bé con cọ vào làm xương quai xanh làm tôi ngứa ngáy, cái đuôi vẫy như cánh quạt.
“Cảm ơn A Nam! Em rất thích món quà sinh nhật này.”
Tôi nhảy bổ tới hôn anh, nhưng bị anh đỡ eo làm nụ hôn sâu hơn.
Chú chó con bị kẹp giữa tôi hừ hừ bất mãn, móng vuốt in ra mấy bông hoa mai trên sơ mi.
Sau , trên cuốn sổ ghi chú trên tủ lạnh có thêm một dòng chữ.
[Những điều cần biết khi nuôi chó con]
1. Dắt đi dạo mỗi sáng và tối một lần (tôi phụ trách)
2. Cấm cho ăn thức ăn của người (ai cần đặc biệt tuân thủ)
3. Quà sinh nhật không đổi không trả (bao gồm cả người tặng chó)
…
Sáng sớm, anh ngồi xổm trên đất đổ nước vào bát chó.
Sau gáy vẫn còn vết răng tôi cắn tối qua.
Còn chú chó con của tôi cố gắng kéo dép lê của tôi vào tổ của nó.