Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/6Ac6wH60WY

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 3

xong bữa cơm no nê thỏa mãn.

Trần Kiệu Nam cũng định đi rồi, tôi xoa xoa cái bụng căng tròn chào tạm biệt anh.

Anh khẽ cười một tiếng, lợi dụng chiều cao xoa đầu tôi một cái.

“Nghỉ ngơi cho tốt, mai gặp!”

Đúng là phạm luật mà!

[Hình như tôi bị bệnh rồi, không có sức chống cự với lớp trưởng.]

[Tâm trạng ổn định, muốn yêu đương!]

Trần Kiệu Nam đột nhiên loạng choạng ngã, kịp thời vịn vào khung cửa.

Nhưng từ vành tai đến cổ anh đã đỏ bừng, bước nhanh như trốn.

Ngoài trời nhiệt độ cao đến sao?

Tôi thấy làn da trắng nõn của Trần Kiệu Nam đã ‘chín’ đỏ trước khi ra ngoài.

Không đúng, một trăm hai mươi phần trăm không đúng.

là tôi lôi ra, vào một trang hỏi đáp.

Gõ lạch cạch một tràng!

[Nếu bạn cùng bàn xem ảnh trên trang cá nhân của mình rồi mang cơm đến cho mình lúc ốm, là vì sao vậy?]

Tôi nằm trên giường lướt , thấy khu vực trả lời tranh cãi ầm ĩ.

Bực bội cuộn chăn lăn nửa vòng.

Ánh màn hình hắt lên mặt tôi lúc lúc tối.

Có người nói “chắc là thầm yêu”, cũng có người phân tích “chỉ là tình bạn”.

Tôi thấy “chắc là thầm yêu” thì mặt đỏ tía tai, thấy “tình bạn” thì lại nhíu mày.

Hai luồng suy nghĩ đánh nhau trong đầu tôi.

“Chậc, vẫn phải hỏi cái đồ đó thôi.”

Tôi chọc chọc hộp cơm rỗng Trần Kiệu Nam mang đến.

Nhớ đến chuyện Chu Minh Vũ từng khoe mười hai cô bạn gái cũ, đột nhiên tôi có tự tin.

Ngày mai nhất định phải túm lấy cậu ta hỏi cho ra nhẽ.

Tiếng chuông tan học vang lên, tôi xách cặp sách, quen thuộc rẽ vào quán net con hẻm khu phố vặt.

Đẩy cửa kính ra, mùi t.h.u.ố.c lá nồng nặc lẫn với mùi mì tôm xộc vào mặt.

Tấm biển nhựa “Cấm trẻ vị thành niên” treo quầy thu ngân đung trong gió điều hòa.

Tôi đi vòng qua ba hàng máy, quả nhiên tìm thấy Chu Minh Vũ góc.

Cậu ta thu mình trong góc, chăm nhìn màn hình, gõ bàn phím vang lên tiếng lạch cạch.

Hoàn toàn không nhận ra tôi đang đứng sau lưng cậu ta.

Tôi lén lút lại gần, hét lớn vào tai cậu ta.

“Này!”

Chu Minh Vũ ngược lại còn đẩy âm lượng lên thêm hai nấc.

Tôi cười khẩy một tiếng, trực tiếp vươn tay giật tai nghe của cậu ta xuống.

Chu Minh Vũ đột ngột quay đầu, mắt oán niệm.

Vài sợi tóc dựng ngược lên, há miệng định chửi người:

“Mẹ kiếp!”

Tôi nhanh tay lắc lắc màn hình , đó là khung chat WeChat của anh trai cậu ta.

Cậu ta lập tức cứng đơ trên ghế gaming như mèo bị nắm gáy.

“Lại làm sao nữa, tổ tông của tôi ơi!”

Cậu ta điên cuồng xoa mặt.

Nhân vật trong game đúng lúc gục xuống, cậu ta liếc nhìn màn hình xám xịt, khóe môi giật giật.

Lon nước ngọt trong tay bị bóp méo, như đất nhát cáy bị giẫm phải đuôi mà vẫn không dám phản kháng.

Tôi chọc cánh tay Chu Minh Vũ, hạ thấp giọng.

“Này, tôi thấy hình như Trần Kiệu Nam… thích tôi? Hay là tôi tự luyến?”

Chu Minh Vũ nghe xong bật cười thành tiếng, lon Coca mở chút nữa ra bàn phím.

Cậu ta liếc xéo tôi, vẻ mặt trêu chọc:

“Tôi còn tưởng cậu sẽ ngây thơ cả đời , không ngờ cậu cũng biết suy nghĩ rồi đấy.”

Tôi nhíu mày: “Ý gì?”

Chu Minh Vũ hỏi tôi còn nhớ chuyện tôi bị tụt đường huyết mà ngất trong lễ chào cờ học kỳ trước không?

Tôi cố gắng nhớ lại, gật đầu mơ hồ:

“Hình như… có chuyện đó?”

Cậu ta “chậc” một tiếng ẩn ý, cười càng thêm khó ưa.

Tôi nhớ ra rồi.

Ngày hôm đó tôi không , lúc chào cờ nắng như lửa, hơi nóng bốc lên từ đường nhựa phả vào mặt.

Tôi nhìn sợi dây cờ đung trên cột cờ, đột nhiên thấy mắt tôi tự nhiên mờ đi.

Đầu gối mềm nhũn, cả người như bị rút xương, cứ ngã khuỵu xuống.

Khoảnh khắc vật xuống đất.

Tôi tay loạn xạ túm lấy, đầu ngón tay không biết chạm phải .

“Xoẹt” một tiếng, tôi đã giật phăng cúc áo đồng phục của đó.

Ý thức cùng là mùi nước giặt bạc hà, cùng tiếng kêu thảng thốt của một bạn nữ.

Khi tôi tỉnh dậy, tôi đã trong phòng y tế, đèn trong phòng làm tôi nheo mắt lại.

Tôi nhìn trần nhà thất thần, mãi sau mới nhớ ra.

Trong lòng bàn tay tôi đang nắm chặt một mảnh vải đồng phục xanh trắng rách tơi tả.

Chu Minh Vũ nói tôi ra tay mạnh thật, trực tiếp xé toạc nửa đồng phục của lớp trưởng.

Hại Trần Kiệu Nam người ta nữa thì lộ hàng.

Nhưng cả trường đều đã chứng kiến.

Đóa hoa trên núi cao Trần Kiệu Nam cứng đờ cả người, mặt đỏ bừng bừng.

Một pha bẽ mặt kinh điển đến mức anh chỉ muốn tìm cái lỗ nào đó mà chui xuống.

“Trừ đương sự đã ngất là cậu ra thì…”

Cả mặt tôi đỏ bừng lên ngay lập tức, ngón tay vò vò gấu áo đồng phục.

Giọng nói càng lúc càng nhỏ.

“Tôi… tôi xé rách đồng phục của Trần Kiệu Nam ư? Hại cậu ta c.h.ế.t đứng vì xấu hổ ngay tại chỗ. Tôi còn ngất như cá c.h.ế.t nữa hả? Mẹ ơi, cái bộ dạng này… Trần Kiệu Nam mà thích tôi thì đúng là gặp ma rồi!”

Tôi chợt ngồi người dậy.

“Sao hôm sau đi học cậu không nói cho tôi biết ! Tôi chẳng biết gì cả, đến một câu xin lỗi cũng chưa nói với Trần Kiệu Nam!”

Chu Minh Vũ ve vẩy cổ tay, bĩu môi nói: “Hôm đó tôi chơi bóng bị trật chân, xin nghỉ một tuần. Với lại, tự cậu quá vô tư, cậu không nhận ra ánh mắt của cả lớp nhìn cậu và lớp trưởng đều không đúng lắm sao?”

Cậu ta bắt chước dáng vẻ nháy mắt ra hiệu của đám bạn học.

“Nhất là lúc cậu bị giáo viên gọi dậy trả lời câu hỏi, lớp trưởng còn lén lút mách bài cho cậu nữa .”

Tôi rên rỉ một tiếng, úp mặt xuống bàn phím.

Bàn phím cơ phát ra tiếng kêu “cạch cạch” kháng nghị.

“Giờ phải làm sao đây?”

xong bữa cơm no nê thỏa mãn.

Trần Kiệu Nam cũng định đi rồi, tôi xoa xoa cái bụng căng tròn chào tạm biệt anh.

Anh khẽ cười một tiếng, lợi dụng chiều cao xoa đầu tôi một cái.

“Nghỉ ngơi cho tốt, mai gặp!”

Đúng là phạm luật mà!

[Hình như tôi bị bệnh rồi, không có sức chống cự với lớp trưởng.]

[Tâm trạng ổn định, muốn yêu đương!]

Trần Kiệu Nam đột nhiên loạng choạng ngã, kịp thời vịn vào khung cửa.

Nhưng từ vành tai đến cổ anh đã đỏ bừng, bước nhanh như trốn.

Ngoài trời nhiệt độ cao đến sao?

Tôi thấy làn da trắng nõn của Trần Kiệu Nam đã ‘chín’ đỏ trước khi ra ngoài.

Không đúng, một trăm hai mươi phần trăm không đúng.

là tôi lôi ra, vào một trang hỏi đáp.

Gõ lạch cạch một tràng!

[Nếu bạn cùng bàn xem ảnh trên trang cá nhân của mình rồi mang cơm đến cho mình lúc ốm, là vì sao vậy?]

Tôi nằm trên giường lướt , thấy khu vực trả lời tranh cãi ầm ĩ.

Bực bội cuộn chăn lăn nửa vòng.

Ánh màn hình hắt lên mặt tôi lúc lúc tối.

Có người nói “chắc là thầm yêu”, cũng có người phân tích “chỉ là tình bạn”.

Tôi thấy “chắc là thầm yêu” thì mặt đỏ tía tai, thấy “tình bạn” thì lại nhíu mày.

Hai luồng suy nghĩ đánh nhau trong đầu tôi.

“Chậc, vẫn phải hỏi cái đồ đó thôi.”

Tôi chọc chọc hộp cơm rỗng Trần Kiệu Nam mang đến.

Nhớ đến chuyện Chu Minh Vũ từng khoe mười hai cô bạn gái cũ, đột nhiên tôi có tự tin.

Ngày mai nhất định phải túm lấy cậu ta hỏi cho ra nhẽ.

Tiếng chuông tan học vang lên, tôi xách cặp sách, quen thuộc rẽ vào quán net con hẻm khu phố vặt.

Đẩy cửa kính ra, mùi t.h.u.ố.c lá nồng nặc lẫn với mùi mì tôm xộc vào mặt.

Tấm biển nhựa “Cấm trẻ vị thành niên” treo quầy thu ngân đung trong gió điều hòa.

Tôi đi vòng qua ba hàng máy, quả nhiên tìm thấy Chu Minh Vũ góc.

Cậu ta thu mình trong góc, chăm nhìn màn hình, gõ bàn phím vang lên tiếng lạch cạch.

Hoàn toàn không nhận ra tôi đang đứng sau lưng cậu ta.

Tôi lén lút lại gần, hét lớn vào tai cậu ta.

“Này!”

Chu Minh Vũ ngược lại còn đẩy âm lượng lên thêm hai nấc.

Tôi cười khẩy một tiếng, trực tiếp vươn tay giật tai nghe của cậu ta xuống.

Chu Minh Vũ đột ngột quay đầu, mắt oán niệm.

Vài sợi tóc dựng ngược lên, há miệng định chửi người:

“Mẹ kiếp!”

Tôi nhanh tay lắc lắc màn hình , đó là khung chat WeChat của anh trai cậu ta.

Cậu ta lập tức cứng đơ trên ghế gaming như mèo bị nắm gáy.

“Lại làm sao nữa, tổ tông của tôi ơi!”

Cậu ta điên cuồng xoa mặt.

Nhân vật trong game đúng lúc gục xuống, cậu ta liếc nhìn màn hình xám xịt, khóe môi giật giật.

Lon nước ngọt trong tay bị bóp méo, như đất nhát cáy bị giẫm phải đuôi mà vẫn không dám phản kháng.

Tôi chọc cánh tay Chu Minh Vũ, hạ thấp giọng.

“Này, tôi thấy hình như Trần Kiệu Nam… thích tôi? Hay là tôi tự luyến?”

Chu Minh Vũ nghe xong bật cười thành tiếng, lon Coca mở chút nữa ra bàn phím.

Cậu ta liếc xéo tôi, vẻ mặt trêu chọc:

“Tôi còn tưởng cậu sẽ ngây thơ cả đời , không ngờ cậu cũng biết suy nghĩ rồi đấy.”

Tôi nhíu mày: “Ý gì?”

Chu Minh Vũ hỏi tôi còn nhớ chuyện tôi bị tụt đường huyết mà ngất trong lễ chào cờ học kỳ trước không?

Tôi cố gắng nhớ lại, gật đầu mơ hồ:

“Hình như… có chuyện đó?”

Cậu ta “chậc” một tiếng ẩn ý, cười càng thêm khó ưa.

Tôi nhớ ra rồi.

Ngày hôm đó tôi không , lúc chào cờ nắng như lửa, hơi nóng bốc lên từ đường nhựa phả vào mặt.

Tôi nhìn sợi dây cờ đung trên cột cờ, đột nhiên thấy mắt tôi tự nhiên mờ đi.

Đầu gối mềm nhũn, cả người như bị rút xương, cứ ngã khuỵu xuống.

Khoảnh khắc vật xuống đất.

Tôi tay loạn xạ túm lấy, đầu ngón tay không biết chạm phải .

“Xoẹt” một tiếng, tôi đã giật phăng cúc áo đồng phục của đó.

Ý thức cùng là mùi nước giặt bạc hà, cùng tiếng kêu thảng thốt của một bạn nữ.

Khi tôi tỉnh dậy, tôi đã trong phòng y tế, đèn trong phòng làm tôi nheo mắt lại.

Tôi nhìn trần nhà thất thần, mãi sau mới nhớ ra.

Trong lòng bàn tay tôi đang nắm chặt một mảnh vải đồng phục xanh trắng rách tơi tả.

Chu Minh Vũ nói tôi ra tay mạnh thật, trực tiếp xé toạc nửa đồng phục của lớp trưởng.

Hại Trần Kiệu Nam người ta nữa thì lộ hàng.

Nhưng cả trường đều đã chứng kiến.

Đóa hoa trên núi cao Trần Kiệu Nam cứng đờ cả người, mặt đỏ bừng bừng.

Một pha bẽ mặt kinh điển đến mức anh chỉ muốn tìm cái lỗ nào đó mà chui xuống.

“Trừ đương sự đã ngất là cậu ra thì…”

Cả mặt tôi đỏ bừng lên ngay lập tức, ngón tay vò vò gấu áo đồng phục.

Giọng nói càng lúc càng nhỏ.

“Tôi… tôi xé rách đồng phục của Trần Kiệu Nam ư? Hại cậu ta c.h.ế.t đứng vì xấu hổ ngay tại chỗ. Tôi còn ngất như cá c.h.ế.t nữa hả? Mẹ ơi, cái bộ dạng này… Trần Kiệu Nam mà thích tôi thì đúng là gặp ma rồi!”

Tôi chợt ngồi người dậy.

“Sao hôm sau đi học cậu không nói cho tôi biết ! Tôi chẳng biết gì cả, đến một câu xin lỗi cũng chưa nói với Trần Kiệu Nam!”

Chu Minh Vũ ve vẩy cổ tay, bĩu môi nói: “Hôm đó tôi chơi bóng bị trật chân, xin nghỉ một tuần. Với lại, tự cậu quá vô tư, cậu không nhận ra ánh mắt của cả lớp nhìn cậu và lớp trưởng đều không đúng lắm sao?”

Cậu ta bắt chước dáng vẻ nháy mắt ra hiệu của đám bạn học.

“Nhất là lúc cậu bị giáo viên gọi dậy trả lời câu hỏi, lớp trưởng còn lén lút mách bài cho cậu nữa .”

Tôi rên rỉ một tiếng, úp mặt xuống bàn phím.

Bàn phím cơ phát ra tiếng kêu “cạch cạch” kháng nghị.

“Giờ phải làm sao đây?”

Tùy chỉnh
Danh sách chương