Lưu ý: Thế giới và các tình tiết trong truyện là sản phẩm của trí tưởng tượng, đã được lý tưởng hóa nhằm phục vụ mục đích sáng tạo. Mọi sự trùng hợp với thực tế chỉ là ngẫu nhiên, không mang giá trị nghiên cứu hay đối chiếu.

Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/AUjruHwPdp

302

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 1

Không đùa , trước khi xuyên không, tôi suýt nữa đã trở thành một tiểu thư nhà giàu vừa xinh vừa sang.

Tiếc là ông bố đẻ của tôi sau khi phá sạch gia sản thì để lại một đống nợ rồi chuồn mất dạng.

Tôi chỉ biết chuyện đó sau khi chủ nợ mò tới tận cô nhi viện để lôi tôi đòi nợ.

Từ nhỏ tôi đã bị vứt vào cô nhi viện, còn chưa từng tiêu của ông ta một đồng nào, mà giờ lại phải gánh nợ thay là ?

đời này lại có chuyện vô lý đến ?

Thế là tôi chẳng nghĩ ngợi gì nhiều, chuồn luôn cho lẹ.

Nhưng hiển nhiên may mắn không mỉm cười tôi, đang lúc trốn nợ thì tôi bị xe tải tông chết.

Rồi tôi xuyên vào một cuốn tiểu thuyết và được giao nhiệm vụ đi “cưa cẩm” các mục tiêu.

Hệ thống bảo chỉ cần tôi hoàn thành nhiệm vụ là có mang một trăm triệu trở thế giới thật.

Như sợ tôi chưa đủ động lực, nó còn thêm điều kiện, rằng nếu tôi không hoàn thành nhiệm vụ thì sẽ bị kẹt lại vĩnh viễn trong thế giới này.

Buồn cười thật .

Ông bố đẻ của tôi nợ đến cả tỷ, một trăm triệu đó còn chẳng đủ để tôi trả lãi.

làm gì? để làm bà đại gia ngốc nghếch nai lưng trả nợ à?

Ở đây an nhàn chờ c.h.ế.t có phải hơn không?

Cưa cẩm á? Không bao giờ, cả đời này cũng không có chuyện đó .

Nhưng tôi là người rất có tinh trách nhiệm. Dù đã định nằm im nhưng tôi vẫn phải xem cái bánh của hệ thống có ngon lành thật không.

Hệ thống không biết thật, nên gật gù hài lòng bảo rằng nhiệm vụ nó giao cho tôi rất dễ.

Một: cưa nam chính.

Hai: cưa nam phụ.

Ba: cưa phản diện.

Tôi lơ đãng nhìn vào gương, chưa kịp trả lời hệ thống.

Trong gương là gương của một bạch liên hoa thuần khiết.

Chính là kiểu yếu đuối như ánh trăng non sắp tắt ấy.

A… Mình xinh thật đấy. Ngon, ngon chừng.

Tôi buột miệng hỏi: “Nam chính, nam phụ phản diện, chọn một trong ba à?”

Hệ thống trả lời đầy ẩn ý: “Trẻ con chọn, người lớn thì lấy hết.”

Tôi đứng hình.

mạng giờ cũng có mấy kiểu truyện ngôn đa tuyến thế này à?

“Như … không hay lắm .”

Hệ thống hừ lạnh: “Có ba người thôi mà…”

Tôi: “???”

Mi nhẹ như không thế, tưởng ta đây ngố lắm à.

kịch bản mà hệ thống đưa.

Tôi là con riêng của kế nam chính.

Cũng chính là hòn đá cản đường yêu của nam chính.

Chưa hết, tôi còn là phụ độc ác, làm đủ thứ chuyện tồi tệ và có kết cục hại.

Cho hỏi một câu nghiêm túc đi: Bắt một đóa hoa nhài thuần khiết như tôi đi đóng vai phụ độc ác, nam chính phải đẹp trai đến cỡ nào đáng cơ chứ?

trước nhé, nếu anh ta mà xấu ma chê quỷ hờn thì tôi sẽ xử hệ thống ngay chỗ luôn.

Hệ thống không gì, chắc đang dùng cái điện tử kia để chửi thầm tôi.

Rất nhanh sau đó, tiệc đính hôn của ông bố dượng cặn bã và bà ruột rẻ tiền, tôi đã gặp nam chính Thẩm Thốc.

Trời ơi, nam chính đẹp trai muốn xỉu.

Chiều cao đủ chuẩn để chen chân vào hội nam mét tám tám.

Gương bad boy đầy mê hoặc, trông lúc nào cũng như đang tuyển bạn gái nhưng không có ý định yêu ai lâu dài.

Và cả cơ bụng tám múi lấp ló sau lớp sơ mi trắng kia nữa.

Thẩm Thốc trông có vẻ thuộc hệ cấm dục, mà trời ơi, nhìn ngon gì !

Tôi khóc suốt bốn tiếng, suy sụp ba mươi hai lần, tự tát mình bảy mươi chín cái mà vẫn không hiểu nổi: Thẩm Thốc lại phải mặc quần cơ chứ?

Lúc đó, Thẩm Thốc đang đứng giữa đám đông, tay cầm ly sâm panh, ánh mắt vô quét qua tôi một cái. Sau đó liền khựng lại, đặt ly rượu xuống rồi lặng lẽ cài lại cúc sơ mi lên tận nút cùng.

Tôi: ???

Nam chính à, anh có cần phải chơi khó đến không? Lịch kiểu này thì hơi rồi đấy.

Tôi lườm nam chính một cái đầy tiếc nuối rồi uống cạn ly rượu trong tay.

Rượu này , uống cũng ngon phết. Tôi gọi một cậu phục vụ tới.

Hệ thống lập tức khen ngợi:

, rót đầy đi, rót đầy đi rồi tìm cơ hội hất vào người nam chính, ngã vào lòng anh ta…”

Nhưng giây tiếp , giọng nó đột nhiên cao vút:

“An Nhiên Nhiên! Con nó, mi đang uống trà sữa đấy à? Ta bảo mi hất rượu vào người nam chính chứ không phải uống hết ly này đến ly khác như !”

“Không hoàn thành nhiệm vụ là bị kẹt lại thế giới này đấy!”

“Kết cục của nguyên chủ thê lắm!!!”

Thê đến mức nào?

Bị đày nước ngoài một cuộc đời khổ : đêm thì ăn chơi trác táng bên tám anh người mẫu, ngày thì vung tiền như rác để nhớ nhung nam chính.

Cuộc này khổ rồi, nỗi này rất xứng đáng một con cá muối như tôi. Nhưng tôi không ngờ, tôi lại có hoàn thành nhiệm vụ.

Không đùa , trước khi xuyên không, tôi suýt nữa đã trở thành một tiểu thư nhà giàu vừa xinh vừa sang.
Tiếc là ông bố đẻ của tôi sau khi phá sạch gia sản thì để lại một đống nợ rồi chuồn mất dạng.
Tôi chỉ biết chuyện đó sau khi chủ nợ mò tới tận cô nhi viện để lôi tôi đòi nợ.
Từ nhỏ tôi đã bị vứt vào cô nhi viện, còn chưa từng tiêu của ông ta một đồng nào, mà giờ lại phải gánh nợ thay là ?
đời này lại có chuyện vô lý đến ?
Thế là tôi chẳng nghĩ ngợi gì nhiều, chuồn luôn cho lẹ.
Nhưng hiển nhiên may mắn không mỉm cười tôi, đang lúc trốn nợ thì tôi bị xe tải tông chết.
Rồi tôi xuyên vào một cuốn tiểu thuyết và được giao nhiệm vụ đi “cưa cẩm” các mục tiêu.
Hệ thống bảo chỉ cần tôi hoàn thành nhiệm vụ là có mang một trăm triệu trở thế giới thật.
Như sợ tôi chưa đủ động lực, nó còn thêm điều kiện, rằng nếu tôi không hoàn thành nhiệm vụ thì sẽ bị kẹt lại vĩnh viễn trong thế giới này.
Buồn cười thật .
Ông bố đẻ của tôi nợ đến cả tỷ, một trăm triệu đó còn chẳng đủ để tôi trả lãi.
làm gì? để làm bà đại gia ngốc nghếch nai lưng trả nợ à?
Ở đây an nhàn chờ c.h.ế.t có phải hơn không?
Cưa cẩm á? Không bao giờ, cả đời này cũng không có chuyện đó .
Nhưng tôi là người rất có tinh trách nhiệm. Dù đã định nằm im nhưng tôi vẫn phải xem cái bánh của hệ thống có ngon lành thật không.
Hệ thống không biết thật, nên gật gù hài lòng bảo rằng nhiệm vụ nó giao cho tôi rất dễ.
Một: cưa nam chính.
Hai: cưa nam phụ.
Ba: cưa phản diện.
Tôi lơ đãng nhìn vào gương, chưa kịp trả lời hệ thống.
Trong gương là gương của một bạch liên hoa thuần khiết.
Chính là kiểu yếu đuối như ánh trăng non sắp tắt ấy.
A… Mình xinh thật đấy. Ngon, ngon chừng.
Tôi buột miệng hỏi: “Nam chính, nam phụ phản diện, chọn một trong ba à?”
Hệ thống trả lời đầy ẩn ý: “Trẻ con chọn, người lớn thì lấy hết.”
Tôi đứng hình.
mạng giờ cũng có mấy kiểu truyện ngôn đa tuyến thế này à?
“Như … không hay lắm .”
Hệ thống hừ lạnh: “Có ba người thôi mà…”
Tôi: “???”
Mi nhẹ như không thế, tưởng ta đây ngố lắm à.
kịch bản mà hệ thống đưa.
Tôi là con riêng của kế nam chính.
Cũng chính là hòn đá cản đường yêu của nam chính.
Chưa hết, tôi còn là phụ độc ác, làm đủ thứ chuyện tồi tệ và có kết cục hại.
Cho hỏi một câu nghiêm túc đi: Bắt một đóa hoa nhài thuần khiết như tôi đi đóng vai phụ độc ác, nam chính phải đẹp trai đến cỡ nào đáng cơ chứ?
trước nhé, nếu anh ta mà xấu ma chê quỷ hờn thì tôi sẽ xử hệ thống ngay chỗ luôn.
Hệ thống không gì, chắc đang dùng cái điện tử kia để chửi thầm tôi.
Rất nhanh sau đó, tiệc đính hôn của ông bố dượng cặn bã và bà ruột rẻ tiền, tôi đã gặp nam chính Thẩm Thốc.
Trời ơi, nam chính đẹp trai muốn xỉu.
Chiều cao đủ chuẩn để chen chân vào hội nam mét tám tám.
Gương bad boy đầy mê hoặc, trông lúc nào cũng như đang tuyển bạn gái nhưng không có ý định yêu ai lâu dài.
Và cả cơ bụng tám múi lấp ló sau lớp sơ mi trắng kia nữa.
Thẩm Thốc trông có vẻ thuộc hệ cấm dục, mà trời ơi, nhìn ngon gì !
Tôi khóc suốt bốn tiếng, suy sụp ba mươi hai lần, tự tát mình bảy mươi chín cái mà vẫn không hiểu nổi: Thẩm Thốc lại phải mặc quần cơ chứ?
Lúc đó, Thẩm Thốc đang đứng giữa đám đông, tay cầm ly sâm panh, ánh mắt vô quét qua tôi một cái. Sau đó liền khựng lại, đặt ly rượu xuống rồi lặng lẽ cài lại cúc sơ mi lên tận nút cùng.
Tôi: ???
Nam chính à, anh có cần phải chơi khó đến không? Lịch kiểu này thì hơi rồi đấy.
Tôi lườm nam chính một cái đầy tiếc nuối rồi uống cạn ly rượu trong tay.
Rượu này , uống cũng ngon phết. Tôi gọi một cậu phục vụ tới.
Hệ thống lập tức khen ngợi:
, rót đầy đi, rót đầy đi rồi tìm cơ hội hất vào người nam chính, ngã vào lòng anh ta…”
Nhưng giây tiếp , giọng nó đột nhiên cao vút:
“An Nhiên Nhiên! Con nó, mi đang uống trà sữa đấy à? Ta bảo mi hất rượu vào người nam chính chứ không phải uống hết ly này đến ly khác như !”
“Không hoàn thành nhiệm vụ là bị kẹt lại thế giới này đấy!”
“Kết cục của nguyên chủ thê lắm!!!”
Thê đến mức nào?
Bị đày nước ngoài một cuộc đời khổ : đêm thì ăn chơi trác táng bên tám anh người mẫu, ngày thì vung tiền như rác để nhớ nhung nam chính.
Cuộc này khổ rồi, nỗi này rất xứng đáng một con cá muối như tôi. Nhưng tôi không ngờ, tôi lại có hoàn thành nhiệm vụ.

Tùy chỉnh
Danh sách chương