Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/1g8TNsBw2x
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Thẩm Thốc kín đáo liếc nhìn tôi một .
Vẻ mặt có không tự nhiên.
Giọng nhỏ đến tôi suýt không nghe rõ.
“Từ lúc cô nghĩ đến ‘hệ cấm dục’ và ‘nam mama’.”
Tôi: !
Nhớ lại những lời ong bướm mình từng nghĩ lúc người nghe thấy, tôi muốn tìm lỗ nào chui xuống cho xong.
Cũng may trên đời này không ai khiến tôi bận tâm nữa.
Không sao , hơi mệt một thôi. Chị đây đóa hồng buồn giữa đêm khuya.
Tiền , tên đầu óc đơn giản đến có nổi một nếp nhăn vẫn hỏi:
“‘Hệ cấm dục’ nghĩa gì?”
“‘Nam mama’ ai vậy?”
căn phòng như vang vọng lại tiếng của hắn .
Tôi không thể nhịn được nữa bèn hét lên: “Im , đồ chó gầy mặc áo lông chồn giữa trời bốn mươi độ!”
Tiếng ồn ào lập tức im bặt.
Tiền tức giận đáp: “Tôi không chó gầy!”
Tôi lạnh lùng : “ , nhìn giống con bọ ngựa thì có.”
Tiền tức đến không chịu nổi, định đứng dậy cãi lý với tôi. Thẩm Thốc nhẹ nhàng đưa tay ra ấn hắn ngồi xuống lại.
Tôi cười nhạo hắn không kiêng nể gì.
Tiền quát: “Cô cười gì mà cười! về thực lực, tôi với cô cũng ba bảy chứ bộ!”
Tiền Ngưng buông một tiếng “ồ” kéo dài.
Âm điệu ấy khiến tôi khoái chí vô !
Tiền không cam tâm, lí nhí : “ mất ba phút tháo rời bảy linh kiện của tôi.”
thật, ngã đứng dậy thì không sao ngã xong mà bật dậy nhanh như Tạ Trạch thì đúng có bệnh.
…
chủ Nhiên bận rộn suốt ngày, ai biết tôi bận việc gì.
Hôm , tôi rớt liền bốn lớp mặt nạ.
Bao năm giữ gìn thể diện, phút chốc tiêu tan.
Uống say mèm, vừa bám lấy Tạ Trạch biến hóa vừa ôm chầm lấy Tiền giàu lại thành công ôm được chị gái xinh đẹp.
Cuối , tôi gục vào lòng nam mama, khóc lóc thảm thiết, khóc đến thở không ra hơi.
“Em không muốn về đâu!”
“Em về trả nợ !”
“ tỷ bạc lận! Có xâu tiền thành chuỗi cũng không trả nổi!”
Thật ra, tôi cũng muốn quay về.
Nơi có gì khiến tôi lưu luyến nên chiếc xe tải mất lái lao tới, tôi không né tránh.
Hồi tôi lên bảy tuổi.
Mẹ ruột tôi ở thế giới thực đem tôi cho một khác. Lúc rời , ôm theo một xấp tiền.
dặn tôi ngoan, bảo rằng họ sẽ đối xử tốt với tôi.
lừa tôi. không hề tốt với tôi nào.
Giữa trời đông lạnh cắt da cắt thịt, họ bắt tôi ngủ trong chuồng heo dùng nước lạnh giặt quần áo cho .
vì không chịu chơi với thằng con ngốc của họ, tôi thường xuyên phạt quỳ ngày.
Sau , một chị gái xinh đẹp chuyển đến bên cạnh.
Chị ấy xích sắt trói lại, đói đến kiệt sức, đôi mắt to đẹp ánh sáng nào.
Tôi cảm thấy chúng tôi giống nhau.
Tôi thường để dành cơm lén mang cho chị ấy.
Chị ấy ăn ngấu nghiến xong, với tôi rằng đây không của chị ấy cầu xin tôi giúp liên lạc với .
Tôi lặp lặp lại dãy số điện thoại chị ấy đọc để ghi nhớ thật kỹ.
Đêm , tôi bụng đói meo lội bộ băng qua núi suốt đêm đến nỗi chân chảy m.á.u ròng ròng mới đến được thị trấn.
Tôi đứng chờ từ lúc trời tờ mờ sáng đến cửa hàng mở cửa, cuối cũng gọi được cuộc điện thoại ấy.
Tôi chưa từng nghĩ mình sẽ rời như vậy.
Chị gái xinh đẹp với tôi, nếu chị ấy đến cứu, chị ấy sẽ mang tôi . Nếu họ không đến, chúng tôi sẽ ở lại nhau cho có người bầu bạn.
chị ấy quả thật đến. Họ lái một chiếc xe trông rất sang trọng.
chị ấy cũng lừa tôi.
Chị ấy không mang tôi theo, thậm chí tôi gọi, chị ấy dừng bước một , đến đầu cũng không ngoảnh lại.
chị ấy hỏi có quen tôi không, có muốn đưa tôi không.
Chị ấy không trả lời, như thể tôi món đồ bỏ , vứt lại phía sau.
Tôi không hiểu vì sao chị ấy lại làm thế.
Rõ ràng chị áy từng chải tóc cho tôi, từng hát cho tôi nghe tôi thương mà.
không sao, họ không cần tôi thì tôi cũng cần họ.
Sau vết thương lành lại, tôi đợi trời tối một mình lần theo con đường cũ quay lại thị trấn.