Chương 3
                        
Tôi ngứa ngáy không chịu được, móc một lọn tóc của anh quấn quanh đầu ngón . Cứ như sợi tơ vương vấn không thể cắt đứt giữa hai chúng tôi vậy.
Một b.í.m tóc nhỏ còn chưa thắt xong, giọng nói khàn khàn của Hoắc Dịch đã vang lên: “Làm gì vậy?”
Tôi  , nhưng rất nhanh sau đó, tôi chống cằm,  cười híp lại: “Hoắc Dịch, Hoắc Dịch, sao trong thùng rác của anh lại có  giấy thế?”
Có lẽ vì vừa   dậy, Hoắc Dịch vẫn chưa phản ứng kịp.
Tôi trêu chọc: “Mấy chuyện  phải biết điểm dừng nha, làm  hại sức  đó, đừng có làm tăng thêm định kiến của em về con trai tóc  .”
Hoắc Dịch: ? “Ngụy Ân, có phải em ngứa đòn rồi không?”
Hoắc Dịch không thèm để ý đến tôi , anh đứng dậy đi vào nhà vệ sinh.
Tôi lẽo đẽo theo sau anh, giống như hồi bé làm cái đuôi của anh vậy: “Hoắc Dịch, Hoắc Dịch, em muốn thắt b.í.m tóc cho anh được không?”
Hoắc Dịch lạnh lùng từ chối và cảnh cáo tôi: “Nếu em còn lấy chìa  mở  phòng  của anh, anh sẽ đổi  mật mã đó.”
Tôi cười hì hì nói: “He he, em biết mở  mà.”
Hoắc Dịch nhìn tôi một cái thật sâu, không nói gì.
 anh dán vào hai người đang đứng cạnh nhau trong gương.
Tôi cười hì hì. Tuyệt thật. Đồ đôi.
Nhưng sau  ăn , tôi phát hiện Hoắc Dịch đã mượn một bộ đồ   của bố tôi để mặc. Còn bộ đồ giống hệt của tôi kia đã bị vứt ở góc tủ quần áo.
Trước  Hoắc Dịch ra ngoài, tôi bắt anh ngồi trước gương. Tôi tự  thắt cho anh hai b.í.m tóc rồi  cho anh đi ra ngoài.
Hoắc Dịch đột nhiên nắm lấy   tôi, khẽ hỏi: “Gần đây em không  lút làm chuyện xấu gì đó chứ?”
Trong lòng tôi chột dạ vô cùng, nhưng ngoài  lại điềm nhiên như không: “Viết chuyện 18+ của hai chúng ta thì có tính không?”
Khóe miệng Hoắc Dịch  , dường như anh muốn mắng tôi. Nhưng cuối cùng lại hóa  một tiếng thở : “Ngụy Ân, em còn nhỏ, thực ra có rất  người ưu tú đáng để em quen biết.”
Tôi thờ ơ,  ngơ ngác nhìn anh. Thế nhưng từ nhỏ đến lớn, mọi thứ đều do Hoắc Dịch dạy tôi. Ngay cả chuyện thích một người, cũng do anh dạy.
Tôi cũng không cần người tốt hơn mà tôi chỉ cần Hoắc Dịch thôi. Tôi không muốn  xa anh. Nhưng một người có giới hạn đạo đức cao như Hoắc Dịch sẽ không chấp nhận đâu.
Tôi ngoan ngoãn cười cười: “Hoắc Dịch, không phải anh muốn ra ngoài sao? Đi nhanh đi.”
Trước  Hoắc Dịch  đi, anh xoa đầu tôi, giống như an ủi, cũng giống như xin lỗi.
Tôi ngồi vào chỗ Hoắc Dịch vừa thắt tóc, ngẩn người một lúc. Sau đó tôi mở điện , chuyển sang một ứng dụng nào đó.
… Điểm đỏ mục tiêu đã  khỏi nhà.
Tôi ung dung chậm rãi đi xuống tầng hầm rồi lái xe đuổi theo anh.
Không còn cách nào khác. Tôi không nhìn thấy Hoắc Dịch là cả người sẽ tê dại khó chịu. Tôi không phải là bệnh kiều, tôi chỉ đang đuổi theo không khí, nước và thức ăn của  thôi.
Hoắc Dịch đang gặp  người của studio.
Tôi thở phào  nhõm, sau đó chán nản đứng ngoài   .
“Hoắc Dịch, người trong vòng bạn bè của cậu là ai thế?”
Giọng Hoắc Dịch đầy nghi hoặc truyền ra: “Vòng bạn bè nào?”
Tôi bịt miệng cười trộm.  nay, tôi đã  mở điện  của anh, đăng một tấm ảnh tự sướng của tôi lên vòng bạn bè. Với dòng chú thích là… “Tình yêu duy nhất.”
Đương nhiên rồi, tôi đã chặn dì Hoắc và bố tôi.
Một lúc sau, Hoắc Dịch bình tĩnh mở miệng: “Em gái tôi lấy điện  của tôi đăng bừa đó.”
Trong phòng trà vang lên vài tiếng kinh ngạc.
“Trời đất ơi, em gái cậu xinh thế hả?”
“Nhưng mà cậu với em gái cậu không giống nhau  nhỉ.”
“Tôi gọi cậu là anh được không? Tôi có thể theo đuổi em gái cậu không?”
Tôi theo bản năng nín thở, chờ đợi câu trả lời của Hoắc Dịch.
Anh sẽ nói thế nào? Tức giận? Từ chối?
Hay là…
“Được chứ.” Hoắc Dịch  bẫng nói: “Có thể theo đuổi.”
Bốn chữ  bẫng như một con d.a.o găm được tôi luyện trong băng lạnh lẽo, đ.â.m thẳng vào nơi mềm yếu nhất của tôi một cách chính xác.
Tôi chớp chớp , không nhận ra chân  đã mềm nhũn. Những lời sau đó tôi không muốn  , thế là tôi quay đầu đi thẳng đến bệnh viện y học  truyền.
Bốn giờ chiều, Hoắc Dịch trở về. Vừa vào  anh đã nhíu mày: “Sao lại có mùi thuốc bắc vậy?”
Tôi bước ra từ thư phòng, thản nhiên nói: “Ồ, là của em đó.”
Giọng Hoắc Dịch có  gấp gáp: “Em bị bệnh sao? Sao em không nói với anh?”
Tôi liếc nhìn người giúp việc trong bếp, giọng nói nhỏ đến mức gần như chỉ là  thở: “Anh, em cứ mãi thích anh thế  cũng không phải cách, em thấy lời anh nói  nay có lý. Thế nên em định uống thuốc bắc để điều hòa cơ thể một chút,  nói rất hiệu nghiệm.”
Dứt lời, tôi cũng không đợi Hoắc Dịch phản ứng, nói thẳng với cô giúp việc trong bếp: “Cô ơi, lát  cô mang lên phòng giúp cháu nhé, cảm ơn cô~”
Nửa tiếng sau, cô giúp việc mang đến một  gì đó đen sì. Tôi nhìn chằm chằm vào ly chất lỏng đó ngẩn người vài phút, sau đó tóm lấy , đổ thẳng vào  họng.
Chỉ một giây, tôi đã ‘phụt’ một tiếng phun ra.
Mẹ nó! Đứa quái nào đã đổi thuốc bắc của tôi  Americano đậm đặc vậy?
Không chắc , thử lại xem.
Phụt——
Tôi dùng gót chân nghĩ cũng biết là ai làm.
Tôi bỗng thấy buồn cười trong lòng. Não của Hoắc Dịch chứa cái quái gì vậy? Anh tưởng tôi thật sự không phân biệt được mùi vị của Americano và thuốc bắc à.
Đợi vị đắng trong miệng tan đi, tôi xuống lầu định đổ bỏ  Americano . Không ngờ vừa ra đã đụng  Hoắc Dịch.
“Hoắc Dịch, thuốc của em đâu?”
Hoắc Dịch tùy tiện búi mái tóc  lên, trầm ngâm khuyên nhủ: “Em ít uống mấy thứ linh tinh đi, thuốc nào chả có độc.”
Tôi không kìm được phàn nàn: “Nhưng anh cũng không thể đổi thuốc bắc  Americano chứ.”
Hoắc Dịch khẽ nhướng mày, dường như rất bất mãn với thái độ phàn nàn của tôi. Nhưng anh lại không nói gì.
Tôi ngứa ngáy không chịu được, móc một lọn tóc của anh quấn quanh đầu ngón . Cứ như sợi tơ vương vấn không thể cắt đứt giữa hai chúng tôi vậy.
Một b.í.m tóc nhỏ còn chưa thắt xong, giọng nói khàn khàn của Hoắc Dịch đã vang lên: “Làm gì vậy?”
Tôi  , nhưng rất nhanh sau đó, tôi chống cằm,  cười híp lại: “Hoắc Dịch, Hoắc Dịch, sao trong thùng rác của anh lại có  giấy thế?”
Có lẽ vì vừa   dậy, Hoắc Dịch vẫn chưa phản ứng kịp.
Tôi trêu chọc: “Mấy chuyện  phải biết điểm dừng nha, làm  hại sức  đó, đừng có làm tăng thêm định kiến của em về con trai tóc  .”
Hoắc Dịch: ? “Ngụy Ân, có phải em ngứa đòn rồi không?”
Hoắc Dịch không thèm để ý đến tôi , anh đứng dậy đi vào nhà vệ sinh.
Tôi lẽo đẽo theo sau anh, giống như hồi bé làm cái đuôi của anh vậy: “Hoắc Dịch, Hoắc Dịch, em muốn thắt b.í.m tóc cho anh được không?”
Hoắc Dịch lạnh lùng từ chối và cảnh cáo tôi: “Nếu em còn lấy chìa  mở  phòng  của anh, anh sẽ đổi  mật mã đó.”
Tôi cười hì hì nói: “He he, em biết mở  mà.”
Hoắc Dịch nhìn tôi một cái thật sâu, không nói gì.
 anh dán vào hai người đang đứng cạnh nhau trong gương.
Tôi cười hì hì. Tuyệt thật. Đồ đôi.
Nhưng sau  ăn , tôi phát hiện Hoắc Dịch đã mượn một bộ đồ   của bố tôi để mặc. Còn bộ đồ giống hệt của tôi kia đã bị vứt ở góc tủ quần áo.
Trước  Hoắc Dịch ra ngoài, tôi bắt anh ngồi trước gương. Tôi tự  thắt cho anh hai b.í.m tóc rồi  cho anh đi ra ngoài.
Hoắc Dịch đột nhiên nắm lấy   tôi, khẽ hỏi: “Gần đây em không  lút làm chuyện xấu gì đó chứ?”
Trong lòng tôi chột dạ vô cùng, nhưng ngoài  lại điềm nhiên như không: “Viết chuyện 18+ của hai chúng ta thì có tính không?”
Khóe miệng Hoắc Dịch  , dường như anh muốn mắng tôi. Nhưng cuối cùng lại hóa  một tiếng thở : “Ngụy Ân, em còn nhỏ, thực ra có rất  người ưu tú đáng để em quen biết.”
Tôi thờ ơ,  ngơ ngác nhìn anh. Thế nhưng từ nhỏ đến lớn, mọi thứ đều do Hoắc Dịch dạy tôi. Ngay cả chuyện thích một người, cũng do anh dạy.
Tôi cũng không cần người tốt hơn mà tôi chỉ cần Hoắc Dịch thôi. Tôi không muốn  xa anh. Nhưng một người có giới hạn đạo đức cao như Hoắc Dịch sẽ không chấp nhận đâu.
Tôi ngoan ngoãn cười cười: “Hoắc Dịch, không phải anh muốn ra ngoài sao? Đi nhanh đi.”
Trước  Hoắc Dịch  đi, anh xoa đầu tôi, giống như an ủi, cũng giống như xin lỗi.
Tôi ngồi vào chỗ Hoắc Dịch vừa thắt tóc, ngẩn người một lúc. Sau đó tôi mở điện , chuyển sang một ứng dụng nào đó.
… Điểm đỏ mục tiêu đã  khỏi nhà.
Tôi ung dung chậm rãi đi xuống tầng hầm rồi lái xe đuổi theo anh.
Không còn cách nào khác. Tôi không nhìn thấy Hoắc Dịch là cả người sẽ tê dại khó chịu. Tôi không phải là bệnh kiều, tôi chỉ đang đuổi theo không khí, nước và thức ăn của  thôi.
Hoắc Dịch đang gặp  người của studio.
Tôi thở phào  nhõm, sau đó chán nản đứng ngoài   .
“Hoắc Dịch, người trong vòng bạn bè của cậu là ai thế?”
Giọng Hoắc Dịch đầy nghi hoặc truyền ra: “Vòng bạn bè nào?”
Tôi bịt miệng cười trộm.  nay, tôi đã  mở điện  của anh, đăng một tấm ảnh tự sướng của tôi lên vòng bạn bè. Với dòng chú thích là… “Tình yêu duy nhất.”
Đương nhiên rồi, tôi đã chặn dì Hoắc và bố tôi.
Một lúc sau, Hoắc Dịch bình tĩnh mở miệng: “Em gái tôi lấy điện  của tôi đăng bừa đó.”
Trong phòng trà vang lên vài tiếng kinh ngạc.
“Trời đất ơi, em gái cậu xinh thế hả?”
“Nhưng mà cậu với em gái cậu không giống nhau  nhỉ.”
“Tôi gọi cậu là anh được không? Tôi có thể theo đuổi em gái cậu không?”
Tôi theo bản năng nín thở, chờ đợi câu trả lời của Hoắc Dịch.
Anh sẽ nói thế nào? Tức giận? Từ chối?
Hay là…
“Được chứ.” Hoắc Dịch  bẫng nói: “Có thể theo đuổi.”
Bốn chữ  bẫng như một con d.a.o găm được tôi luyện trong băng lạnh lẽo, đ.â.m thẳng vào nơi mềm yếu nhất của tôi một cách chính xác.
Tôi chớp chớp , không nhận ra chân  đã mềm nhũn. Những lời sau đó tôi không muốn  , thế là tôi quay đầu đi thẳng đến bệnh viện y học  truyền.
Bốn giờ chiều, Hoắc Dịch trở về. Vừa vào  anh đã nhíu mày: “Sao lại có mùi thuốc bắc vậy?”
Tôi bước ra từ thư phòng, thản nhiên nói: “Ồ, là của em đó.”
Giọng Hoắc Dịch có  gấp gáp: “Em bị bệnh sao? Sao em không nói với anh?”
Tôi liếc nhìn người giúp việc trong bếp, giọng nói nhỏ đến mức gần như chỉ là  thở: “Anh, em cứ mãi thích anh thế  cũng không phải cách, em thấy lời anh nói  nay có lý. Thế nên em định uống thuốc bắc để điều hòa cơ thể một chút,  nói rất hiệu nghiệm.”
Dứt lời, tôi cũng không đợi Hoắc Dịch phản ứng, nói thẳng với cô giúp việc trong bếp: “Cô ơi, lát  cô mang lên phòng giúp cháu nhé, cảm ơn cô~”
Nửa tiếng sau, cô giúp việc mang đến một  gì đó đen sì. Tôi nhìn chằm chằm vào ly chất lỏng đó ngẩn người vài phút, sau đó tóm lấy , đổ thẳng vào  họng.
Chỉ một giây, tôi đã ‘phụt’ một tiếng phun ra.
Mẹ nó! Đứa quái nào đã đổi thuốc bắc của tôi  Americano đậm đặc vậy?
Không chắc , thử lại xem.
Phụt——
Tôi dùng gót chân nghĩ cũng biết là ai làm.
Tôi bỗng thấy buồn cười trong lòng. Não của Hoắc Dịch chứa cái quái gì vậy? Anh tưởng tôi thật sự không phân biệt được mùi vị của Americano và thuốc bắc à.
Đợi vị đắng trong miệng tan đi, tôi xuống lầu định đổ bỏ  Americano . Không ngờ vừa ra đã đụng  Hoắc Dịch.
“Hoắc Dịch, thuốc của em đâu?”
Hoắc Dịch tùy tiện búi mái tóc  lên, trầm ngâm khuyên nhủ: “Em ít uống mấy thứ linh tinh đi, thuốc nào chả có độc.”
Tôi không kìm được phàn nàn: “Nhưng anh cũng không thể đổi thuốc bắc  Americano chứ.”
Hoắc Dịch khẽ nhướng mày, dường như rất bất mãn với thái độ phàn nàn của tôi. Nhưng anh lại không nói gì.