Kinh ngạc, tuyệt vọng, không thể tin nổi cùng xuất hiện trên gương mặt Hoắc Dịch.
ngây người trọn vẹn năm giây, anh mới lảo đảo lùi lại một bước.
“Anh nói là chìa khóa! KEYS, có được không hả?!”
Gân xanh trên trán Hoắc Dịch giật giật. Giờ đây làn da trắng sứ lạnh lẽo của anh ửng lên một màu hồng nhạt dịu dàng.
Tôi cũng ngớ người ra. đời đang yên đang lành lại tự dưng xổ một câu tiếng Anh như thế?
sự không thể trách tôi cố tình chiếm tiện nghi của anh được. Chẳng qua là vì hồi cấp ba, tôi từng đạt thành tích lẫy lừng tám nghe tiếng Anh đó mà.
Tôi không cần nhìn gương cũng biết chắc chắn lúc này mặt tôi đang đỏ bừng. Nhưng khí thế không thể thua, thế nên tôi cố tình cà khịa anh: “Cái nửa Tây nửa ta như anh học mấy năm Tây rồi quên luôn tiếng Trung hả?”
Ngực Hoắc Dịch phập phồng dữ dội. Mái tóc dài của anh bị gió thổi tung, lấp ló vài sợi màu xanh sương biển ẩn hiện trong, giống hệt của anh lúc này.
Hai chúng tôi trân trân nhìn nhau, không nói được lời nào. Cuối cùng, vẫn là bố tôi phá vỡ sự im lặng giữa chúng tôi.
“Ối, năm nay nhà mình thịnh vượng ghê, ngoài cửa có hai vị thần gác cửa đang này.”
Tôi là người đầu tiên rời mắt, nhìn bố và dì Hoắc, rồi tôi chủ động khoác dì Hoắc làm nũng: “Dì Hoắc! Dì nhìn bộ dạng lưu manh của Hoắc Dịch kìa!”
Hình như thế giới nội của Hoắc Dịch vẫn đang trong quá trình tái thiết. Nghe tôi nói xấu anh như vậy mà anh cũng không có phản ứng gì.
Dì Hoắc theo lời tôi chọc Hoắc Dịch vài câu, lúc này anh mới hoàn hồn.
Sau khi mở cửa, tôi cố tình chậm lại một bước, ghé sát vai Hoắc Dịch, thì thầm hỏi: “Nghe nói con để tóc dài tốt cho dạ dày lắm, hay giả vậy?”
Hoắc Dịch hết chịu nổi, khẽ nói: “Ngụy Ân!”
Tôi lè lưỡi anh.
Trước khi vào nhà, tôi lại nháy mắt chọc: “Ối! Mỹ… nhân… hờn… dỗi.”
Tôi đã thèm khát anh mình từ lâu rồi. Nói về nguồn gốc của chuyện này thì có thể truy ngược về năm tôi năm . Đến bây giờ tôi vẫn còn nhớ rõ cảnh tượng khi đó.
Dì Hoắc dịu dàng động lòng người dắt Hoắc Dịch. Khi khuôn mặt vô cảm đó nhìn thấy tôi đã nở một nụ cười rạng rỡ.
Hoắc Dịch hoàn hảo thừa hưởng toàn bộ ưu của dì Hoắc. Năm mới tám , anh đã đẹp đến mức có thể làm mẫu nhí rồi. Lúc đó chị hàng xóm còn cố tình tôi: “Tiểu Ân, bố em tìm cho em một anh chồng từ bé rồi kìa.”
Tôi ngây ngô hỏi: “Chồng từ bé là gì ạ?”
“Có nghĩa là anh thuộc về em đó.”
Từ ngày đó, tôi đã coi Hoắc Dịch như vật sở hữu của riêng mình. Không như những cô bé khác thích búp bê hay công chúa Barbie, tôi chỉ có hứng thú việc trang cho Hoắc Dịch.
Bố tôi thích mua trang sức, quần cho dì Hoắc. Hiển nhiên rồi.
Thế là tôi cũng dùng tiền tiêu vặt mua đủ thứ chơi nhỏ cho Hoắc Dịch. Tuy không đáng giá nhưng mỗi món đều được tôi tỉ mỉ lựa chọn.
Sau này, tôi hiểu “chồng từ bé” có nghĩa là gì. Nhưng sự chiếm hữu và thói quen của tôi đã không thể thay đổi được nữa.
Lớn hơn một chút, tôi nhận ra mình đã thích Hoắc Dịch. sự là một bước sai, vạn bước sai. Việc này bị chính người trong cuộc phát hiện sau khi Hoắc Dịch tốt nghiệp cấp ba.
Sau kỳ thi học, bố tôi đã đưa Hoắc Dịch ra nước ngoài để ủng hộ ước mơ của anh. Cũng là sau khi Hoắc Dịch ra nước ngoài, tôi mới nhận ra mình lại mắc chứng lo âu chia ly anh.
Khoảng thời gian đó, tôi chỉ ước bản thân có thể gọi video cho Hoắc Dịch 24/24. Cả người tôi ngày nào cũng trong thái bồn chồn lo lắng.
Bố tôi chỉ nghĩ là do tôi mới vào cấp ba chưa quen, tiện thể cho tôi nghỉ một tháng.
Mỗi tối tôi đều nằm trong ngủ của Hoắc Dịch, ôm chăn mà ngửi mùi hương của anh. Trong lòng nghĩ đến hình bóng anh mà chìm vào giấc ngủ.
Nỗi nhớ tột cùng có thể khiến người ta phát điên. Thế là không biết lấy đâu ra dũng khí và quyết , năm mười sáu , vào một ngày hết sức bình thường, tôi một mình lên máy sang kia dương.
Cả gia đình lo lắng hoảng loạn vì tôi mất liên lạc suốt mười mấy tiếng đồng hồ. Cho đến khi hạ cánh, tôi đã khóc lóc gọi điện cho Hoắc Dịch: “Hoắc Dịch, anh đừng bỏ rơi em…”
Lần đầu tiên Hoắc Dịch trốn học là để tìm tôi xứ người.
Buổi tối, anh vỗ về lưng tôi, dỗ ngủ tôi như hồi bé. Tôi khóc nức nở nắm chặt cổ anh rồi cẩn thận hỏi câu đó: “Hoắc Dịch, anh thích em có được không?”
Vẻ mặt Hoắc Dịch cứng đờ trong một khoảnh khắc. Nhưng nhanh sau đó, anh đã cười nói: “Anh em thích em nhất, được chưa?”
Sau khi bữa cơm trong yên bình, tôi và Hoắc Dịch lần lượt lên lầu. Không lâu sau, Hoắc Dịch mặt mày đen sì gõ cửa tôi: “Quần của anh đâu?”
Tôi vờ không hiểu: “Sao em biết được?”
Hoắc Dịch nghiến chặt răng: “Anh muốn tắm, mau đưa ngủ cho anh.”
Tôi kéo mạnh anh vào , khoanh trước ngực, không thèm để mà ý nói: “Vậy anh phải xin lỗi em.”
Hoắc Dịch tức đến bật cười. Anh giống như nghe được một câu chuyện cười khó tin: “Xin lỗi? Anh á?”
Đúng vậy, nếu không phải bố tôi gọi hai chúng tôi về nhà cơm, tôi và Hoắc Dịch vẫn sẽ trong thái chiến lạnh.
Lý do chiến lạnh cũng đơn giản. Tôi quán bar “quẩy” thì bị anh bắt gặp. Hoắc Dịch mặt nặng mày nhẹ mắng tôi, tôi lập tức lấy chuyện anh nước ngoài ra để phản bác lại.
Dựa vào cái gì mà anh học học thì được phép tới chốn chơi. Còn tôi thì phải ngày ngày ôm sách chuyên ngành vùi đầu trong thư viện chứ?
Dù sao cuối cùng mọi chuyện cũng kết thúc bằng nước mắt của tôi. Cũng từ đó, hai chúng tôi bắt đầu chiến lạnh.
Tôi nhướng mày: “Phải đó, anh phải xin lỗi em.”