Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/1g8TNsBw2x
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Tôi áp đầu vào cần cổ nóng rực của anh, nói nhỏ: “Hoắc Dịch, anh đã nghe câu này bao giờ chưa?”
Hoắc Dịch: “Em nói đi, anh vẫn luôn lắng nghe.”
Tôi nắm chặt cổ áo anh, lấy hết can đảm: “ chiếm hữu méo mó chỉ có duy trì bằng mối quan hệ méo mó. Em có bệnh, anh có thuốc của em không?”
Im lặng, một im lặng kéo , lâu đến mức tôi tưởng thời gian đã dừng lại vào khoảnh khắc này.
Nhưng không. Thời gian vẫn không ngừng trôi, trôi theo từng nhịp thở và trái tim tôi, hướng về một hoang vu không thấy ánh sáng.
Rất lâu sau, một giọng nói như ánh sáng xé toạc màn đêm, xuyên qua mây đen cứu rỗi tôi.
Anh nói: “Được.”
Tôi mượn thuốc hạ sốt của đàn anh cho Hoắc Dịch uống.
khi ngủ, tôi mở điện thoại lên, này tôi mới phát hiện thời gian tắt máy, Hoắc Dịch đã gửi tin nhắn cho tôi. Hèn gì anh lại hỏi những câu hỏi như .
Dường như Hoắc Dịch đã mệt lả, nằm trên giường ngủ thiếp đi. Tôi không ngủ được, dứt khoát lấy dây tóc ra tóc cho anh.
Hồi bé anh vụng về, luôn tóc tôi rất xấu. Sau nhiều tôi mình mẩy, Hoắc Dịch đã mua một hàng búp bê Barbie, chuyên dùng luyện tập.
Không ngờ bây giờ vai trò đã hoán đổi, đến lượt tôi tóc hai b.í.m cho anh.
Hoắc Dịch tóc đẹp.
Còn nhớ hồi cấp hai tôi đặc biệt thích một bộ manga. Nam chính đó có tóc . đó tôi đã cầu xin Hoắc Dịch, đó học cấp ba, tóc .
Hoắc Dịch khi đó mạnh bạo đè tôi lên ghế sofa cù lét một trận, khiến tôi sợ đến mức không dám nhắc đến chuyện này .
Ba tiếng sau, cơn sốt của Hoắc Dịch đã giảm, anh cũng tỉnh lại.
Tôi ngồi trên giường, Hoắc Dịch búi tóc hai b.í.m đứng dậy.
“Cười gì đấy?” Hoắc Dịch khó hiểu.
Tôi chột dạ dời mắt đi, chuyển chủ đề: “Khụ khụ… Anh đói không? Em nấu cơm cho anh rồi.”
Hoắc Dịch nhíu mày, phủ nhận tài nấu của tôi: “Em nói câu này dễ gọi Satan ra lắm đấy.”
Tôi trở lại vẻ cà khịa của mình: “Hì hì, Satan nhà bên cũng phải thèm đến phát khóc luôn á~”
Hoắc Dịch cầm điện thoại gọi một suất , sau đó đứng dậy đi vào nhà vệ sinh.
Ba giây sau, anh lại đi ra với mái tóc hai . Anh chỉ vào đầu mình: “Em ?”
Tôi giả vờ ngây ngô, chuyển chủ đề: “Hoắc Dịch ơi Hoắc Dịch, đàn ông tóc tốt cho dạ dày sao?”
Hoắc Dịch tôi sâu, sau đó quay người đi tắm.
Tôi nhanh chóng chạy đến mở cửa phòng vệ sinh.
Rất tốt. Cửa đã bị khóa trái. Bị thằng ch.ó này đoán rồi.
Tôi áp sát vào cửa kính, thầm như quỷ dữ:
“—Em muốn xem tóc hai .”
“—Em muốn xem tóc hai .”
“—Em muốn xem tóc hai .”
Chưa đầy mấy phút, Hoắc Dịch lại đi ra. Ừm, đầu vẫn búi tóc hai .
Tôi đã cơm tối rồi, chỉ có Hoắc Dịch là chưa . Nhưng điều đó không ảnh hưởng đến việc tôi ngắm anh cơm.
Anh vẫn im lặng, thỉnh thoảng lại ngẩng đầu liếc tôi đầy suy tư. Tôi đoán anh nhớ lại những lời mình nói khi còn mê man vì bệnh.
xong cơm đã là rạng sáng.
Hoắc Dịch đẩy tôi vào phòng tắm. Khi tôi bước ra, anh gọi điện thoại ở ban công. Có vẻ là chuyện gì đó rất khó giải quyết, nếu không anh sẽ không nhíu mày mãi như .
Tôi không phiền anh, tự mình nghịch điện thoại. Cho đến khi Hoắc Dịch gọi điện xong, trở về ban công, đứng tôi rồi đưa ra: “Đưa điện thoại cho anh, muộn rồi.”
Tôi đột nhiên nhảy dựng lên, vô cùng không phục: “Hoắc Dịch, anh có nói lý không? Em hai mươi tuổi rồi, anh còn thu điện thoại của em ?”
Anh không đổi sắc đưa ra: “Em sáu mươi tuổi anh cũng thu thôi, đến đó biến thành bà già bốn mắt, đi nhảy quảng trường cũng không tìm được bạn nhảy đâu.”
Tôi: “…”
Không phải là tôi không chịu đưa, chỉ là tôi sợ Hoắc Dịch lén lút lục điện thoại của tôi.
Hoắc Dịch như thấu được tâm tư nhỏ bé của tôi: “Chẳng qua chỉ là cài định vị vào điện thoại của anh thôi sao, anh lâu rồi.”
Tôi: “…”
Hoắc Dịch thấy tôi ngoan cố chống cự, tiếp tục nói: “Thôi được rồi, người đặt búp bê BJD hình anh cũng là em, anh cũng đã rồi.”
Tôi: “…”
Sao anh lại hết ?
Tôi không cam lòng hỏi: “Ngay cả tiểu thuyết người lớn em viết, anh cũng đã đọc qua rồi sao?”
Lông mày Hoắc Dịch giật một cái, anh nghiến răng nghiến lợi: “Em còn viết ?”
Xong rồi. Tự khai rồi. Cái khoản tự chui đầu vào lưới này.
Hoắc Dịch đẩy tôi vào chăn, chuẩn bị đi về phòng của mình.
Tôi kéo ống áo anh, đáng thương nói: “Hoắc Dịch, anh ngủ cùng em được không?”
Mỗi tôi ra vẻ này, anh đều sẽ chiều tôi. này cũng không ngoại lệ.
Tôi cố ý dán cả người lên Hoắc Dịch: “Hoắc Dịch, bây giờ anh có được coi là bạn trai của em không?”
Hoắc Dịch thở đều, nhưng tôi anh không ngủ.
“Tính.”
Tôi càng vui hơn. Nếu không phải bị cánh anh kìm hãm, tôi đã có nhảy cao ba mét. Nhưng vui xong, tôi lại không nhịn được lo lắng: “Nếu bố em và dì Hoắc không đồng ý sao?”
Hoắc Dịch cúi đầu lẳng lặng tôi một cái.
“Bây giờ em mới đầu lo chuyện này ? Sao to gan như , em lại không nghĩ đến chuyện này?”
Tôi mình đuối lý, lặng lẽ vùi đầu vào n.g.ự.c anh.
Hoắc Dịch không nhịn được : “Không có sữa cho em uống đâu!”
Tôi: “Ồ…”
Một sau, khi tôi gần như đã ngủ thiếp đi, Hoắc Dịch đột nhiên lên tiếng: “Anh vừa gọi điện cho bố rồi.”
Tôi: Hửm?
“Anh nói chúng ta đã ở bên nhau.”
Tôi: !?
“Bố nói ông ấy cần thời gian chấp nhận.”
Tôi: Hả!?
Hoắc Dịch cúi đầu búng nhẹ vào tôi một cái, bất lực nói: “Bố bảo anh nói chuyện rõ ràng.”
Tôi bật phắt dậy, ngồi lên eo Hoắc Dịch.
“Anh anh anh anh anh anh…”
Sao anh có thẳng thừng như chứ? Lỡ, lỡ bọn họ không đồng ý sao…
Hoắc Dịch bị đè lên khẽ rên một tiếng, anh khó khăn mở miệng: “ khi em đầu có vấn đề tâm lý, anh đã bàn bạc với gia đình rồi.”
Tôi: ???
chẳng phải… Bố và dì Hoắc luôn tôi thèm muốn Hoắc Dịch sao? Thế mà tôi cứ tự cho mình là đúng khi đóng vai anh em hòa thuận họ!
Cơn buồn ngủ vốn trào dâng bỗng tan biến không còn chút nào sau khi nghe Hoắc Dịch nói thế.
Tôi hoàn toàn không ngủ được . Sau khi Hoắc Dịch đè tôi quẫy đạp loạn xạ xuống thứ mười, anh đã hoàn toàn bó : “Rốt cuộc sao em mới chịu ngủ?”
Tôi suy nghĩ, sau đó trừng mắt anh với đôi mắt sáng hơn cả bóng đèn: “Đọc truyện cổ tích khi ngủ cho em đi, em sẽ tìm truyện cho anh.”
Hoắc Dịch đồng ý, nhưng khi thấy nội dung cụ và tên của mình, anh lại sụp đổ một .
“Ngụy Ân! Em anh đọc mấy cái truyện người lớn tự em viết ?”
Tôi tủi thân làu bàu: “Sao thế chứ, nó có tính gây nghiện lắm đấy.”
Hoắc Dịch đặt điện thoại xuống, quyết định giả chết.
Tôi đầu ngân nga: “Anh ơi anh ơi anh ơi anh ơi anh ơi anh ơi anh ơi anh ơi anh ơi…”
Hoắc Dịch không chịu đựng thêm được , lập tức bịt miệng tôi lại: “Ở đây đâu có gà mà em cục ta cục tác mãi thế?”
Tôi: “…”
Tôi ngừng ngân nga, đầu cố gắng đi vào giấc ngủ. Vài phút sau, phòng vang lên tiếng thở dần đều.
Tôi thực tò mò, lại một đặt câu hỏi: “Hoắc Dịch, đàn ông tóc tốt cho dạ dày ?”
Hoắc Dịch: “… . Ngủ đi.”
Tôi: “Không tin, trừ phi anh cho em sờ thử.”
Hoắc Dịch dứt khoát không trả lời .
Tôi thấy vô vị, đành ngoan ngoãn nằm vòng anh ngủ.
nửa tỉnh nửa mê, tôi cảm nhận được một bàn ấm áp nhẹ nhàng vuốt ve đầu mình.
Hoắc Dịch khẽ vuốt ve má tôi, trầm giọng thầm: “Đồ điên nhỏ… Anh sẽ cùng em phát điên.”