Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/4L9EYvXYJ1

302

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 4

Tôi không nhận câu trả mình thì cảm thấy hơi tức giận trong lòng: “Hoắc Dịch, anh thật sự không biết điều. Người không em thích anh là anh, người không em uống thuốc Bắc là anh.”

Ấn đường Hoắc Dịch giật giật liên hồi. Anh nặng nề thở một hơi, dùng giọng điệu cố gắng dịu dàng nhất nói: “ , em còn nhỏ, căn bản là chưa hiểu tình , có lẽ chỉ là lòng chiếm hữu quấy nhiễu, là thói quen mà thôi.”

Tôi hoàn toàn không nghe những đạo lý lớn lao của anh. Tôi bịt tai lại, làm vẻ không giao tiếp. Dù sao thì tôi luôn làm trò ngang ngược như thế , hẳn là anh đã quen rồi.

Đôi môi xinh đẹp của Hoắc Dịch mấp máy vài , nhưng cuối cùng chẳng nói . Anh thở dài, giọng bất lực: “ , chúng ta là người một .”

Gia đình thì không thể tồn tại thứ tình cảm cấm kỵ như vậy. Thân phận anh đã định sẵn một số chuyện mãi mãi không thể xảy .

Tôi tiến lên một bước, tranh cãi vài câu, nhưng Hoắc Dịch lại đột ngột lùi nửa bước, giữ khoảng cách giữa chúng tôi ở một mức an toàn.

Hành động lùi lại nửa bước của anh như một con d.a.o cùn cứa đi cứa lại trong lòng tôi. Giọng tôi vừa chua xót vừa nghẹn đắng, như thể cổ họng bị bóp chặt: “Thế nhưng Hoắc Dịch, anh dạy em cách một người, nhưng lại không dạy em cách không anh.”

Việc thích Hoắc Dịch cứ như một căn bệnh nan y kéo dài và dai dẳng. Thời gian không thể chữa khỏi, trái lại còn khiến triệu chứng ăn sâu vào tận xương tủy.

Sao anh có thể khiến tôi thích anh, rồi lại tự tay cắt đứt tình cảm đó chứ. Điều quá tàn nhẫn tôi.

Hoắc Dịch như bị ánh mắt của tôi đốt cháy. Cuối cùng anh không đành lòng nhìn thấy nước mắt của tôi. Anh nhẹ nhàng đặt tay lên đầu tôi: “… Đừng khóc, tất cả là lỗi của anh.”

Tôi gạt tay anh , sau đó không ngoảnh đầu lại mà rời khỏi .

Từ nhỏ lớn, có việc tôi mà không tìm cách để có ? Hoắc Dịch dựa vào đâu mà mình là ngoại lệ?

Ngày hôm đó, sau khi từ trở về trường, tôi không chủ động liên lạc Hoắc Dịch nữa. thứ như khi, đi học, ăn cơm, ngủ nghỉ.

Khi bạn thân tìm tôi đi uống trà chiều đã nhắc Hoắc Dịch: “Cậu nhất định là anh ấy sao?”

Tôi không nói , nhưng hiểu ý tôi.

Đúng vậy. Nhất định là Hoắc Dịch.

thở dài: “Nhưng cậu biết rõ Hoắc Dịch ám ảnh về gia đình không kém nỗi ám ảnh của cậu đối anh ấy mà.”

Tôi gật đầu đồng tình: “Tớ nhất định là anh ấy và chắc chắn anh ấy không ai khác.”

Hoắc Dịch chỉ là một kẻ nhát gan. Đây là một quá trình gian nan và lâu dài.

luôn là người hiểu tôi nhất, cô ấy cười nói: “Vậy cậu định làm ?”

Tôi nhìn mấy vạn tệ tự xuất hiện trong thẻ không rõ lý do thì chìm vào suy tư: “Vậy nên tớ định giảm bớt kỳ vọng vào anh ấy một chút, đặt tình sau tình thân, để Hoắc Dịch làm một người anh đúng nghĩa trong một thời gian.”

Vài ngày sau, tôi ngồi trên chuyến bay đi bên kia đại dương. gần nhất tôi đặt chân lên vùng đất quen thuộc là khi cùng Hoắc Dịch.

Muộn hơn một ngày so dự kiến. Hoắc Dịch đã điện bạn bè, bạn cùng phòng, thậm chí là cố vấn của tôi. Sau đó anh chỉ nhận cùng một câu trả : “Ngụy đã tham gia hoạt động nghiên cứu ở Mỹ.”

kịp thời điện báo tôi: “Cậu không biết lúc anh cậu tìm tớ đã lo lắng mức đâu.”

Tôi thờ ơ nhún vai.

nói: “Đặc biệt là khi tớ nói anh cậu rằng cậu tham gia nghiên cứu cùng một đàn anh đã thầm cậu từ lâu, lúc đó mặt anh ấy xị xuống hẳn.”

Đúng vậy. tôi cùng một đàn anh lập nhóm tham gia. Là thầy giáo sắp xếp, tôi không có quyền từ chối.

Nơi đất khách quê người, đơn gái chiếc, tình cảm nảy nở. Kịch bản hoàn hảo biết bao.

Huống hồ nơi chọn còn là Mỹ – nơi chất chứa những kỷ niệm tươi đẹp giữa tôi và Hoắc Dịch.

Hoắc Dịch thế ? Anh có rằng tôi dùng ký ức của người khác để che lấp những kỷ niệm giữa chúng tôi không?

Một cuộc điện thoại bất ngờ cắt ngang dòng suy của tôi. Là bố tôi.

à, sao con đột tham gia nghiên cứu mà không nói bố một tiếng, anh con hỏi một vòng mới biết con đi nước ngoài?”

Tôi như khi, qua loa làm nũng: “Con biết lỗi rồi, sau con nhất định không làm thế nữa, làm bố và dì Hoắc lo lắng rồi.”

Mặc dù tôi không cần có thể đoán chắc chắn rằng đầu dây bên kia đang là cảnh ba người cùng vây quanh một chiếc điện thoại.

Sau khi trò chuyện đôi về việc gia đình, tôi đột mở miệng nói: “À rồi, bảo anh liệt kê những món ngon, nơi vui chơi ở đây thành bảng rồi gửi con đi, con định đi cùng bạn bè.”

Đầu dây bên kia im lặng. Tôi ít khi Hoắc Dịch là “anh ”, đây là điều cả đều biết. Mặc dù từ nhỏ đã bị răn dạy nhiều , tôi cứ thẳng tên Hoắc Dịch bất kể lúc .

Người ta thường nói, sự việc bất thường ắt có điều chẳng lành.

Quả giây tiếp theo, dì Hoắc đã lập tức hỏi: “Tiểu , có gần đây Hoắc Dịch làm con không vui không? Dì dạy dỗ nó nhé?”

Tôi không nhịn bật cười: “Đâu có đâu dì, anh ấy đối xử con tốt lắm, hơn nữa đều là người một , có thù mà để qua đêm đâu, bảo anh ấy thoáng đi nhé.”

Giọng tôi tùy tiện, cứ như thể tôi đã thực sự buông bỏ thứ. Nhưng Hoắc Dịch không nói một .

“Đàn em! Anh xong rồi! Chúng ta đi thôi!” Đàn anh đột tìm tôi, lớn tiếng .

Tôi vội vàng đáp lại: “Ồ ạ! Em ngay đây!”

Tùy chỉnh
Danh sách chương