Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
225
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Tôi đương nhiên không thể nói cho hắn biết, ngay bên ngoài, hành lang chen chúc chật kín toàn là nữ quỷ.
Mỗi ả đều mặt trắng bệch, đỏ ngầu, đứng chòng chọc chúng tôi.
chất chứa oán hận và căm độc, miệng bùa chú se khít lại, ép họ đến mức “có miệng mà không thể nói”.
Từ xa lại, cả một hành lang khác ổ xác sống, toàn những cái đầu trắng bệch san nhau.
Tôi tuyệt đối không muốn chen qua đám đó, lặng lẽ lấy hồ lô ra, hút toàn bộ bọn nữ quỷ vào .
Đếm sơ sơ, ít nhất cũng phải hai ba trăm mạng.
vài mét vuông hành lang mà nhét được ngần ấy nữ quỷ.
Tôi không khỏi càng thêm kiêng dè với con chim hoàng yến nhỏ kia.
Nếu đến nước mà nói cô ta không quan, xin lỗi nhé, bà đây sẵn sàng nổ sọ tại chỗ!
12
Chu Phú Quý nhập mật mã mở cửa. Nắm cửa tỏa ra nặng nề, ngay khi hắn chạm vào, nó tan biến.
So với bùa trừ tôi tiện gấp trăm lần.
Quả nhiên, con không ra cũng sao, miễn là tổ tiên có đủ đức hạnh, phúc phần vẫn .
Cô gái đó tên là A Kỳ, dung nhan phải nói là động lòng người, đến cả tôi, sống ngàn năm cũng hiếm khi thấy gương mặt kinh diễm như thế.
trên người cô ta lại thuần khiết đến mức kỳ lạ. Ngoài trẻ con ra, tôi chưa bao giờ thấy người trưởng thành nào mang thứ hơi thở tinh sạch như vậy.
Điều khiến tôi không hiểu nổi.
Nếu cô ta thật sự “sạch” như thế, mấy trăm nữ quỷ oán độc ngoài kia, những kẻ cô ta lụy mà chết, là từ đâu ra?
lẽ có điều che giấu?
Huống hồ, con người vốn đầy rẫy ham muốn phức tạp, nào ai có thể giữ cho linh hồn mãi tinh khiết?
Cảnh giác tôi lại dâng thêm một tầng.
Nghe Chu Phú Quý kể hết mọi ngọn ngành, A Kỳ bàng hoàng không tin, vội vàng quay sang gọi điện cho ông nội.
tôi đâu có kiên nhẫn đợi?
Tôi liếc một cái, ý bảo Chu Phú Quý đưa cô ta gặp ông nội ngay.
Cô gái cũng ngoan ngoãn nghe theo.
là, bước vào máy, bùng phát dữ dội.
Hắc từ bốn phương tám hướng ập tới, lần không tôi thấy được, mà ngay cả Chu Phú Quý và đám người cũng đều trông thấy rõ ràng.
A Kỳ hoảng sợ nép chặt vào lòng Chu Phú Quý, dáng vẻ bối rối, kinh hoàng, ngơ ngác không hiểu chuyện .
Giả vờ hay thật sự ngu ngơ, tạm thời tôi chưa chắc.
Lúc tôi cũng hơi sức để tra xét.
máy lao thẳng xuống, tôi cố gắng ấn tất cả các tầng, ngoại trừ tầng một, những nút khác hoàn toàn vô hiệu!
13
Tôi bấm quyết, lá bùa bùng cháy hóa thành tro.
máy rung lắc dữ dội một hồi, cuối cùng cũng ổn định lại.
Làn đen kịt dần tan .
Chu Phú Quý dỗ dành A Kỳ, không vui mà lườm tôi.
Cửa máy mở ra, một mùi xác động vật cháy khét nồng nặc xộc vào mũi. Chu Phú Quý nhấc chân định bước ra, tôi tóm lấy cổ áo hắn, mạnh kéo giật trở lại.
chậm thêm một nhịp thôi, hắn rơi thẳng xuống vực sâu vạn trượng rồi.
Bên ngoài trông như tầng một bình thường, thật ra lại là vực thẳm không đáy.
“Tất cả bám tôi, không được manh động. Nơi rất kỳ quái, e là có kẻ không muốn chúng ta sống sót mà rời khỏi đây.”
Thấy vẻ mặt tôi nghiêm trọng, sự bực dọc Chu Phú Quý biến mất, hắn cảnh giác quanh bốn phía.
A Kỳ ôm chặt bụng, sắc mặt đầy lo âu và hoảng sợ.
Bắt gặp ánh tôi, cô ta vội quay , trốn tránh, không thẳng.
“Đại sư Cơ… hình như có thứ đó đang bò trên chân tôi?”
Chu Phú Quý gượng gạo giữ vẻ bình tĩnh, bế A Kỳ , giọng run run để lộ sự kinh hoàng.
Một gã vệ sĩ to gan quỳ xuống sờ thử, bắt được vật kia . rõ là rắn, anh ta hét thảm thiết rồi ngã lăn ra ngất xỉu.
Dưới chân chúng tôi, đặc kín những con rắn đen bằng ngón , trườn bò miên bất tận.
Chúng đang không ngừng từ tràn ra, thè lưỡi, ánh đỏ như máu, lạnh lẽo gắt gao dán chặt vào chúng tôi, thi nhau tìm cách bò người.
Nếu là mấy con rắn nhỏ đáng lo. phiền phức ở chỗ là chúng quá nhiều.
Sau khi chúng tôi nhận ra sự tồn tại chúng, cả bầy như thủy triều ập tới.
chốc lát, rắn ngập đến ngang ngực.
Tôi rút hồ lô ra, giơ cao trên đầu, miệng đọc chú trừ xà hồi, cố hút bọn chúng vào .
Tiếng hét thảm thiết Chu Phú Quý vang tiếp, chấn động cả khoang máy.
Ngược lại, đám vệ sĩ lại tạm thời không sao.
“Đại sư Cơ, cô mau nghĩ cách , nếu thế tôi sẽ lũ rắn cắn sạch đến xương mất!” – Chu Phú Quý gào .
tôi kịp nhận ra, đàn rắn hầu như đều tránh né A Kỳ.
Ngay cả khi lác đác có vài con rơi trúng người cô ta, chúng cũng khép miệng lại, cắn, vội vàng rời .
Nghĩ đến đây, tôi bóp mạnh vào cánh Chu Phú Quý. Hắn đau đến mức buông A Kỳ ra.
Khoảnh khắc cô gái rơi vào giữa đàn rắn, cả máy rúng động.
Đàn rắn nhất loạt tản , như thứ đó hù dọa. Số lượng tiêu biến quá nửa.
Chúng không chạm vào A Kỳ.
Hoặc đúng hơn, chúng không muốn làm hại cô ta.
Ánh Chu Phú Quý A Kỳ thay đổi, có kinh ngạc, có nghi hoặc, có đau khổ, cũng có khiếp sợ.
Bởi rồi hắn rắn cắn đến khắp người m.á.u me, thế mà vẫn kiên quyết không chịu đặt cô ta xuống.
Tôi nhân cơ hội rạch một đường trên A Kỳ, lấy m.á.u cô ta chấm vào bùa, rồi dán kín khắp khoang máy.
Dùng chính m.á.u cô ta để đối phó lại.