Được lắm, hay lắm.
Chuyến du ngoạn địa ngục này, các người đáng được hưởng.
Đi một lâu, bên tai vang lên tiếng gầm rú như sấm nổ.
Ba người Chu Phú Quý sợ đến nỗi ôm đầu ngồi thụp xuống, gào khóc om sòm, đúng là chưa thấy sự đời.
“Con đường này đã trăm năm không ai dám đi qua. Hóa ra là cô Cơ của núi Quỷ Phủ.”
Một con Thú Giữ Hồn từ vũng suối nhỏ dưới đất trồi lên như măng mọc.
Nghe tôi giải thích ngọn ngành, nó mới thở phào nhẹ nhõm, bảo gần đây đại nhân cũng đang đau đầu chuyện này.
Tôi đến thật đúng , nếu ra mặt giải quyết được thì chắc chắn là một công đức lớn.
Chu Phú Quý run rẩy lết đến gần tôi, thì thầm:
“Người ta còn thấy chuyện này rắc rối, hay là chúng ta đừng dính vào ?”
Tôi liếc hắn: “Ông không muốn cứu cha mình à?”
Hắn im bặt, nhưng mắt lại kiểu cha tôi làm sao mà ở đây được chứ.
Đúng là giấu giấu giếm giếm.
Bà thím và ông già cũng không dám nghênh ngang , rụt cổ, khép nép bám sát phía sau tôi.
Đi đến sau điện Diêm La, cha Chu Phú Quý – Chu Khuynh Mộ – đã quỳ sẵn dưới đất chờ rồi.
Má ông lão hóp lại, mặt trắng bệch pha xám , gầy gò khô quắt, qua lớp áo vẫn thấy rõ khúc xương sườn.
Trên n.g.ự.c cắm mười cây kim thép bằng ngón , thân thể m.á.u thịt be bét, nghe nói mỗi ngày còn phải chịu một ngàn lẻ một nhát d.a.o lóc thịt.
Nhìn thấy chúng tôi đến, mắt tuyệt vọng như cũng lóe lên vài tia sáng.
Chu Phú Quý vừa thấy cha mình, liền quên hết sợ hãi, gào một tiếng lao đến ôm cha mình khóc nức nở.
Xem ra, thằng nhóc này cũng có hiếu đấy chứ.
Thú Giữ Hồn bèn giải thích cho tôi Chu Phú Quý vì cạnh tranh làm ăn mà đi đào mộ đối .
Ai đó lại là một long mạch.
Hắn hủy hoại thì thôi, nhưng long mạch cách trăm năm vẫn có thể dưỡng lại.
Tôi gật gù phụ họa: “Ừ, đúng .”
Đất sống nếu chưa bị hủy tuyệt thì vẫn còn cơ hội hồi.
Không , lời kế tiếp của Thú Giữ Hồn lại khiến lòng tôi lạnh buốt.
7
Chẳng biết nghe lời tên khốn nào xúi bậy, mà Chu Phú Quý lại đi tìm cả trăm bộ cốt của nhân, đem chôn ở long cốt.
Đây chẳng khác nào hạ độc!
Tôi trợn mắt kêu lên một tiếng kinh hãi!
Nhưng chưa dừng lại ở đó.
Hắn còn dùng m.á.u chó đen, dòi bọ, nếp mốc, cộng thêm đủ xác súc vật đã thối rữa.
Chôn vào đầu, đuôi và bốn chi của long mạch. Rồi bày cả trận Đồ Long để huyệt. Như , long mạch coi như bị hủy hoàn .
Tôi nhìn chằm chằm vào Chu Phú Quý, cố gắng kiềm chế cơn bốc đồng muốn tung cho hắn một cú đá thẳng vào tim.
người như này mà cũng có thể trở thành phủ giàu nhất vùng sao?
Cha hắn vẫn đang mắng hắn là đồ con bất hiếu, đầu óc ngu si, chẳng khác nào cặn bã.
Mắng đến mức còn toát cả khí tức âm hồn ra.
Giờ thì tôi cũng thấy đúng là có lý.
Nhà họ Chu vốn được hưởng âm phúc dày, đều là bậc đại thiện nhân, trăm năm gặp một người.
cả ông cụ Chu vừa xuống địa phủ , cả đời tích đức hành thiện, đến cuối đời thân còn tỏa kim quang của công đức viên mãn.
Điều đó có nghĩa là, nếu không có gì bất , kiếp sau ông ấy vẫn sẽ đầu thai vào một gia đình phú quý quyền thế.
Thế mà sao lại sinh ra được đứa gia chi tử như Chu Phú Quý chứ?
“Con không dạy, lỗi ở cha.”
Ông cụ Chu đúng là quá thảm!
Con làm , cuối cùng cha phải gánh.
Nhưng tôi thì nghĩ, nợ ai gây thì người đó phải .
Tội do Chu Phú Quý làm ra, cứ để hắn mình giá đi.
Linh thú giữ hồn liếc nhìn vị lãnh đạo ngồi trên cao, mặt đầy xử, nói:
“Thực ra chủ nhân đích thực của long mạch này vốn là nhà họ Chu. Cho dù công ty đối có chiếm giữ, thì qua bao thăng trầm, chủ nhân chân chính cuối cùng của long mạch này vẫn sẽ chỉ là nhà họ Chu thôi!”
Long khí ngùn ngụt, vận mệnh chân long có thể vài năm sau, cũng có thể trăm năm sau mới hiện rõ. Đây là thiên cơ, chẳng ai nói chính xác được.
Nhưng trong lòng tôi chỉ biết thốt lên:
“ cha nó! Chu Phú Quý mày đào bới nát long mạch nhà mình rồi sao?”
Người nhẫn tôi đã thấy nhiều.
Nhưng nhẫn đến mức này, thì đúng là lần đầu !
8
Thú Giữ Hồn vừa cầu cứu vừa đầy mong đợi nhìn tôi.
Tôi ngẩng đầu nhìn bầu trời tối đen của địa phủ, chỉ biết dài thở than!
Chuyện này tôi có thể làm gì được chứ?
Chỉ là, nhớ lại khi ở nhà Chu Phú Quý, tôi mơ hồ nghe thấy một tiếng rồng gầm, cảm thấy chuyện này còn có thể liều một phen.
Nhưng ai gây nghiệp thì phải chính người đó .
Lãnh đạo địa phủ chỉ cho tôi một ngày để giải quyết chuyện này, nếu không thiện nghiệp trăm đời của nhà họ Chu e sẽ tiêu tan.
Hủy long mạch, thật sự là chuyện lớn.
Nhất định phải có người đứng ra gánh lấy hậu quả.
Nhưng nếu để một gia tộc hiền lành, thiện lương đến tan biến, thì người địa phủ cũng phải đau đầu không ít.
Đến cuối năm báo cáo thành tích thì sẽ rất coi.
Mà cấp trên của cấp trên bây giờ, chẳng phải đang dốc sức xây dựng một thế giới nhân “chân – thiện – mỹ”, hài hòa tươi đẹp hay sao.
Trước khi trời sáng, tôi và Chu Phú Quý quay lại nhà họ Chu.
Những vết nứt trên mặt đất đã biến mất, trong nhà cũng khôi như ban đầu.
Những gì xảy ra đêm qua, dường như chưa tồn tại.
Chu Phú Quý nhìn tôi, mặt mày chữ in đậm.
mắt hắn này nhìn tôi đã không thể chỉ gọi là sùng kính .
Mà phải nói là quỳ lạy luôn rồi!
Miệng gọi tôi một tiếng lại thêm chữ “Đại sư”.
Tôi quay đầu nhìn bà đồng và lão già đang hôn mê dưới đất, hắn lo lắng hỏi tôi nên xử trí thế nào.