Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/5VLeBgNLyV

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Núi Quỷ Phủ 15 - Chương 2

Trong khoảnh khắc ấy, ánh mắt gã đàn ông nhìn tôi liền thay đổi hẳn.

Tôi thản nhiên vận một chiêu “Quan Âm thu thủ”, liền kết thúc trọn vẹn nghi lễ long trọng vừa rồi.

Nhảy thần gọi quỷ gì đó, tôi mới chính là dân chuyên nghiệp nhé!

4

ra, con trai của lão quỷ chính là vị đại phú nức tiếng toàn thành, người ta gọi hắn là Chu Phú Quý.

Chuyện bắt đầu từ một tháng , cha hắn đột nhiên ngất xỉu. Đưa đến bệnh viện kiểm tra đủ loại xét nghiệm, kết quả chẳng phát hiện ra vấn đề gì.

Thậm chí bác sĩ còn quả quyết rằng với thể trạng này, sống đến mươi cũng không thành vấn đề.

Nhưng cái gọi là “không vấn đề” lại chính là vấn đề lớn nhất.

Bởi vì ông lão đó đến nay chưa tỉnh lại.

Khi khoa học bất lực, đành cầu đến huyền học.

Một tháng qua, Chu Phú Quý không ít lần mời đủ loại cao nhân dị sĩ. Người này đến, người kia đi, nhà cửa ngày nào cũng ồn ào như hội chợ, chen chúc toàn những kẻ mang danh “cao nhân”.

Thế mà cha hắn nằm im, không hề tỉnh.

Không biết ai giới thiệu hắn tìm đến tôi, còn thổi phồng tôi lên tận mây xanh, thần thông quảng đại, cái gì cũng làm được.

hắn mới nửa tin nửa ngờ, nể mặt mà hạ mình, đích thân tới mời.

Vừa nghe tôi nói xong, ánh mắt cả căn phòng đồng loạt thay đổi.

Phải biết, cả bọn họ đều là kẻ tìm đến, “tiến cử” chính mình.

Bà nhảy đồng mày:

“Tổng giám đốc Chu, ngài đừng lừa, giờ bọn trẻ lừa gạt tinh vi lắm.”

Lão già chuyên đốt nhang liền phụ họa:

“Cái con nhóc này nhìn qua đã biết là hạng lừa bịp, làm được trống gì chứ?”

Người đàn ông trung niên chuyên vẽ bùa lại bồi thêm:

“Vừa rồi chỉ là trùng hợp thôi, vừa may cô ta gặp đúng lúc.”

Lại còn có kẻ nói tôi trông diêm dúa lẳng lơ, e rằng chẳng phải đến cứu người, mà là nhắm vào Chu Phú Quý.

Kẻ khác lại xì xào tôi lợi dụng khuôn mặt xinh đẹp, chỉ biết dùng tà môn ngoại đạo, muốn rễ làm phượng hoàng.

Càng nghe, ánh mắt Chu Phú Quý nhìn tôi càng trở nên khó chịu, lẫn trong đó là sự khinh thường.

Hắn lạnh lùng nói: “Bà chủ Cơ, tôi là người có gia đình rồi.”

Hả? Thế này mà cũng gọi là thủ phủ à? Đầu óc ông đâu ?

Nói nhé, tôi đã sống ngàn năm rồi, mắt cao hơn trời. Một tên “nhóc con” mới hơn năm mươi như ông, tôi thèm vào mắt chắc?

Ngày xưa, mấy vị danh sĩ tài tuấn bậc nhất muốn theo đuổi tôi còn phải xếp hàng dài kia kìa.

5

“Tổng giám đốc Chu, qua khỏi mười hai giờ đêm nay, chân tướng về việc cha ngài hôn mê sẽ sáng tỏ.”

Tôi nghiêm mặt, không muốn giải thích nhiều.

“Đến lúc đó, chỉ cần ngài phối hợp hành động cùng tôi là được.”

Tôi liếc nhìn đồng hồ thấy còn đúng một tiếng nữa là đến lúc.

Dứt lời, tôi khép mắt, giả vờ chợp mắt nghỉ ngơi. Dù biết đêm nay chắc không thể ngủ nổi.

Đám người xung quanh lại bắt đầu lao nhao mỉa mai:

thần thần quỷ quỷ, đúng là làm làm tịch!”

“Giới trẻ giờ, tiền nào cũng dám kiếm, coi chừng mai mốt ngồi bóc lịch trong tù.”

“Đêm nay tôi sẽ ngồi đây trông chừng, con nhỏ này mà dám gạt tiền, tôi lập báo cảnh sát bắt ngay.”

“Cha mẹ dạy kiểu gì không biết, đúng là mất mặt!”

Tôi cạn lời.

Đúng là sống lâu mới thấy chuyện lạ.

Nhưng dù sao tôi cũng đã hơn ngàn , đâu thể chấp nhặt với mấy đứa con nít.

Mất giá lắm!

Thấy tôi chẳng thèm phản ứng, dửng dưng nhắm mắt, bọn họ dần dần im lặng. Nhưng thi thoảng không nhịn được mà liếc tôi bằng ánh mắt khinh khỉnh.

Tôi khẽ thở dài, tiếp tục nhắm mắt nhưng càng lúc càng nghe thấy rõ ràng trong phòng có tiếng gió rít vù vù, xen lẫn âm thanh rên rỉ trầm thấp, tựa như tiếng rồng gầm vọng lại.

Tôi lập mở mắt.

Căn phòng im lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi.

Cửa nẻo đóng chặt, bốn phía yên tĩnh, chẳng có gì khác thường.

Nhưng tôi chắc , tuyệt đối không nghe nhầm.

Đó rõ ràng là tiếng rồng gầm, vọng từ thung lũng xa xăm, lại vang rõ ràng trong tai tôi đến .

Rốt cuộc là chuyện gì đây?

Kim đồng hồ “tích” một tiếng, đã chỉ mốc mười hai giờ đêm.

Ánh mắt cả mọi người trong phòng dồn về phía tôi, chờ xem tôi sẽ làm gì.

Tôi rút ra một xấp hoàng phù, chụm ngón bật lửa, châm lên, miệng đọc chú, kết ấn pháp:

“Ngũ tinh trấn uy, chiếu soi huyền minh. Ngàn thần vạn thánh, hộ vệ chân linh. Thiên thú hùng mạnh, trấn áp binh đao. Ma quỷ năm phương, diệt hình diệt thân. chốn này, vạn thần nghênh đón. Cấp cấp như luật lệnh… Khai!”

Vừa dứt lời, mặt đất dưới chân bỗng rắc một tiếng, nứt toác ra một khe dài khổng lồ.

Cả căn nhà rung chuyển dữ dội, tường gạch rạn vỡ, đồ đạc “rầm rầm” rơi xuống vỡ nát.

Chẳng bao lâu, ngay trong khe nứt hiện ra một dãy bậc thang tối om, sâu hun hút không thấy đáy, như kéo dài xuống lòng đất.

Tôi ngoảnh đầu, nhàn nhạt nói: “Đi thôi”

Nói rồi, tôi xuống , quay đầu ra hiệu Chu Phú Quý theo sau.

cả mọi người trong phòng c.h.ế.t lặng, ánh mắt sợ hãi cực độ, liên tục dụi mắt, như không dám tin cảnh tượng mặt là .

Chu Phú Quý run rẩy, giọng lạc đi: “Đây… đây là đi đâu?”

“Mười tám tầng địa ngục.” – Tôi đáp ngắn gọn.

“Linh hồn cha ngài, đang dưới đó.”

Nhìn dáng chần chừ, hai chân như đóng đinh của hắn, tôi thoáng mày, có mất kiên nhẫn.

Có thể thấy hắn không muốn đi.

Nhưng đến nước này rồi tôi đâu hắn cái quyền lựa chọn nữa.

6

Tôi búng ngón một cái, Chu Phú Quý lập không chủ được mà đi xuống bậc thang.

“Đi cùng tôi, tôi thêm năm triệu nữa.” – Hắn sốt ruột mở miệng.

Bà thím nhảy đồng chẳng biết sợ chết, theo ngay, còn khiêu khích liếc xéo ông già đốt nhang mời thần.

Ông ta khó khăn nuốt nước bọt, cũng chẳng chịu kém cạnh, lập cập theo phía sau.

Trong khoảnh khắc ấy, ánh mắt gã đàn ông nhìn tôi liền thay đổi hẳn.

Tôi thản nhiên vận một chiêu “Quan Âm thu thủ”, liền kết thúc trọn vẹn nghi lễ long trọng vừa rồi.

Nhảy thần gọi quỷ gì đó, tôi mới chính là dân chuyên nghiệp nhé!

4

ra, con trai của lão quỷ chính là vị đại phú nức tiếng toàn thành, người ta gọi hắn là Chu Phú Quý.

Chuyện bắt đầu từ một tháng , cha hắn đột nhiên ngất xỉu. Đưa đến bệnh viện kiểm tra đủ loại xét nghiệm, kết quả chẳng phát hiện ra vấn đề gì.

Thậm chí bác sĩ còn quả quyết rằng với thể trạng này, sống đến mươi cũng không thành vấn đề.

Nhưng cái gọi là “không vấn đề” lại chính là vấn đề lớn nhất.

Bởi vì ông lão đó đến nay chưa tỉnh lại.

Khi khoa học bất lực, đành cầu đến huyền học.

Một tháng qua, Chu Phú Quý không ít lần mời đủ loại cao nhân dị sĩ. Người này đến, người kia đi, nhà cửa ngày nào cũng ồn ào như hội chợ, chen chúc toàn những kẻ mang danh “cao nhân”.

Thế mà cha hắn nằm im, không hề tỉnh.

Không biết ai giới thiệu hắn tìm đến tôi, còn thổi phồng tôi lên tận mây xanh, thần thông quảng đại, cái gì cũng làm được.

hắn mới nửa tin nửa ngờ, nể mặt mà hạ mình, đích thân tới mời.

Vừa nghe tôi nói xong, ánh mắt cả căn phòng đồng loạt thay đổi.

Phải biết, cả bọn họ đều là kẻ tìm đến, “tiến cử” chính mình.

Bà nhảy đồng mày:

“Tổng giám đốc Chu, ngài đừng lừa, giờ bọn trẻ lừa gạt tinh vi lắm.”

Lão già chuyên đốt nhang liền phụ họa:

“Cái con nhóc này nhìn qua đã biết là hạng lừa bịp, làm được trống gì chứ?”

Người đàn ông trung niên chuyên vẽ bùa lại bồi thêm:

“Vừa rồi chỉ là trùng hợp thôi, vừa may cô ta gặp đúng lúc.”

Lại còn có kẻ nói tôi trông diêm dúa lẳng lơ, e rằng chẳng phải đến cứu người, mà là nhắm vào Chu Phú Quý.

Kẻ khác lại xì xào tôi lợi dụng khuôn mặt xinh đẹp, chỉ biết dùng tà môn ngoại đạo, muốn rễ làm phượng hoàng.

Càng nghe, ánh mắt Chu Phú Quý nhìn tôi càng trở nên khó chịu, lẫn trong đó là sự khinh thường.

Hắn lạnh lùng nói: “Bà chủ Cơ, tôi là người có gia đình rồi.”

Hả? Thế này mà cũng gọi là thủ phủ à? Đầu óc ông đâu ?

Nói nhé, tôi đã sống ngàn năm rồi, mắt cao hơn trời. Một tên “nhóc con” mới hơn năm mươi như ông, tôi thèm vào mắt chắc?

Ngày xưa, mấy vị danh sĩ tài tuấn bậc nhất muốn theo đuổi tôi còn phải xếp hàng dài kia kìa.

5

“Tổng giám đốc Chu, qua khỏi mười hai giờ đêm nay, chân tướng về việc cha ngài hôn mê sẽ sáng tỏ.”

Tôi nghiêm mặt, không muốn giải thích nhiều.

“Đến lúc đó, chỉ cần ngài phối hợp hành động cùng tôi là được.”

Tôi liếc nhìn đồng hồ thấy còn đúng một tiếng nữa là đến lúc.

Dứt lời, tôi khép mắt, giả vờ chợp mắt nghỉ ngơi. Dù biết đêm nay chắc không thể ngủ nổi.

Đám người xung quanh lại bắt đầu lao nhao mỉa mai:

thần thần quỷ quỷ, đúng là làm làm tịch!”

“Giới trẻ giờ, tiền nào cũng dám kiếm, coi chừng mai mốt ngồi bóc lịch trong tù.”

“Đêm nay tôi sẽ ngồi đây trông chừng, con nhỏ này mà dám gạt tiền, tôi lập báo cảnh sát bắt ngay.”

“Cha mẹ dạy kiểu gì không biết, đúng là mất mặt!”

Tôi cạn lời.

Đúng là sống lâu mới thấy chuyện lạ.

Nhưng dù sao tôi cũng đã hơn ngàn , đâu thể chấp nhặt với mấy đứa con nít.

Mất giá lắm!

Thấy tôi chẳng thèm phản ứng, dửng dưng nhắm mắt, bọn họ dần dần im lặng. Nhưng thi thoảng không nhịn được mà liếc tôi bằng ánh mắt khinh khỉnh.

Tôi khẽ thở dài, tiếp tục nhắm mắt nhưng càng lúc càng nghe thấy rõ ràng trong phòng có tiếng gió rít vù vù, xen lẫn âm thanh rên rỉ trầm thấp, tựa như tiếng rồng gầm vọng lại.

Tôi lập mở mắt.

Căn phòng im lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi.

Cửa nẻo đóng chặt, bốn phía yên tĩnh, chẳng có gì khác thường.

Nhưng tôi chắc , tuyệt đối không nghe nhầm.

Đó rõ ràng là tiếng rồng gầm, vọng từ thung lũng xa xăm, lại vang rõ ràng trong tai tôi đến .

Rốt cuộc là chuyện gì đây?

Kim đồng hồ “tích” một tiếng, đã chỉ mốc mười hai giờ đêm.

Ánh mắt cả mọi người trong phòng dồn về phía tôi, chờ xem tôi sẽ làm gì.

Tôi rút ra một xấp hoàng phù, chụm ngón bật lửa, châm lên, miệng đọc chú, kết ấn pháp:

“Ngũ tinh trấn uy, chiếu soi huyền minh. Ngàn thần vạn thánh, hộ vệ chân linh. Thiên thú hùng mạnh, trấn áp binh đao. Ma quỷ năm phương, diệt hình diệt thân. chốn này, vạn thần nghênh đón. Cấp cấp như luật lệnh… Khai!”

Vừa dứt lời, mặt đất dưới chân bỗng rắc một tiếng, nứt toác ra một khe dài khổng lồ.

Cả căn nhà rung chuyển dữ dội, tường gạch rạn vỡ, đồ đạc “rầm rầm” rơi xuống vỡ nát.

Chẳng bao lâu, ngay trong khe nứt hiện ra một dãy bậc thang tối om, sâu hun hút không thấy đáy, như kéo dài xuống lòng đất.

Tôi ngoảnh đầu, nhàn nhạt nói: “Đi thôi”

Nói rồi, tôi xuống , quay đầu ra hiệu Chu Phú Quý theo sau.

cả mọi người trong phòng c.h.ế.t lặng, ánh mắt sợ hãi cực độ, liên tục dụi mắt, như không dám tin cảnh tượng mặt là .

Chu Phú Quý run rẩy, giọng lạc đi: “Đây… đây là đi đâu?”

“Mười tám tầng địa ngục.” – Tôi đáp ngắn gọn.

“Linh hồn cha ngài, đang dưới đó.”

Nhìn dáng chần chừ, hai chân như đóng đinh của hắn, tôi thoáng mày, có mất kiên nhẫn.

Có thể thấy hắn không muốn đi.

Nhưng đến nước này rồi tôi đâu hắn cái quyền lựa chọn nữa.

6

Tôi búng ngón một cái, Chu Phú Quý lập không chủ được mà đi xuống bậc thang.

“Đi cùng tôi, tôi thêm năm triệu nữa.” – Hắn sốt ruột mở miệng.

Bà thím nhảy đồng chẳng biết sợ chết, theo ngay, còn khiêu khích liếc xéo ông già đốt nhang mời thần.

Ông ta khó khăn nuốt nước bọt, cũng chẳng chịu kém cạnh, lập cập theo phía sau.

Tùy chỉnh
Danh sách chương