Khi đang giúp em trai nhận nhà, mẹ tôi bất ngờ đỏ hoe :
“Tiểu Vi, con chẳng để tâm gì đến chuyện trong nhà cả.”
Tôi đang kiểm tra hệ thống điện nước, chưa phản ứng:
“Có chuyện gì vậy mẹ?”
“Em con còn có lòng con. Nó ở nhà, mà lòng cũng ở nhà.”
Giọng bà dần trầm xuống, càng nói càng uất ức:
“Hồi đó con hoàn toàn có khả năng trả tiền mua căn hộ này cho nó, mà con chỉ trả khoản đặt cọc. Nó lương ba cọc ba đồng, chi tiêu hằng ngày còn không đủ. Tháng trước, mẹ với ba con phải móc tới tiền để dành lo hậu sự mới đủ trả tiền vay ngân hàng cho nó. Nếu con để tâm một chút, thì đã nhận ra nhà mình cực thế nào rồi.”
Lúc đó tôi mới hiểu ra — thì ra, chỉ khi trái tim tôi đặt lên người em trai thì mới được tính là “có tâm”.
1
Tháng trước khi tôi đang tăng ca, mẹ gọi đến, báo tin vui bằng giọng đầy phấn khích:
“Tiểu Vi! Hạo Hạo sáng dạ rồi!”
“Lần này cuối cùng nó cũng có bạn gái rồi! Thuận lợi thì sang mẹ có cháu bồng !”
Chưa để tôi nói gì, bà lại bắt đầu lo lắng:
“ mà con gái người ta lần đầu đến nhà mình, Tiểu Vi, con nói xem, mình có nên chuẩn bị quà gặp mặt không? Là vòng vàng hay bao lì xì 6 vạn 999 ? Bao nhiêu thì hợp nhỉ?”
Trong mọi việc của em tôi — Lý Văn Hạo — mẹ tôi gấp gáp góp công:
Gấp chạy chọt xin việc cho nó.
Gấp mua nhà to cho nó.
Gấp tìm mối mai để nó lấy vợ.
Nghĩ đến việc lần em tôi yêu đương là lại tanh bành, chưa tới ba tháng là chia , lại dẫn gái về nhà, tôi chỉ thờ ơ buông câu:
“Mẹ, mới thế , còn chưa có gì chắc chắn, mẹ gấp gì chứ?”
Vừa nói xong, bà đã không vui:
“Tiểu Vi, con có ý gì? Em con học vấn kém, công việc tệ thì không có quyền có bạn gái à? Con mong nó ế cả đời, không ai thèm đúng không?”
Ngực tôi nhói lên như bị d.a.o đâm.
Tôi nén mệt mỏi giải thích:
“Mẹ, con thấy lần đầu gặp mà tặng quà lớn thì hơi sớm. Dù sao tiền nhà mình cũng không phải là tiền trên trời rơi xuống…”
“ được rồi.” Bà ngắt lời, “Mẹ hỏi ý kiến con chứ có bắt con bỏ tiền đâu. Con lại đang ngầm tính toán gì vậy?”
Mẹ dập máy trong cơn tức giận, để lại tôi một mình bàng hoàng.
Còn chưa thở, một loạt tin nhắn thoại từ em trai – Lý Văn Hạo – đã gửi tới:
“Chị! Chị biết rõ mẹ bị tim mà, vài câu nói đã chọc mẹ giận thành ra vậy! Chị không ủng hộ em yêu đương thì , nói được vài câu dễ nghe cũng không được à?”
“Chị, mẹ nói đúng, chị không phải là không để tâm — mà là không có trái tim.”
Xem ra trong , tôi vẫn là người làm hỏng việc đúng lúc, keo kiệt, giữ chặt túi tiền, là chướng ngại vật ngăn tiến tới “hạnh phúc”.
2
Mẹ mới than nghèo được vài hôm, em trai đã cập nhật ảnh mới lên mạng xã hội.
Nó đang ở Maldives — nơi cả nhà tôi chưa ai từng đặt chân tới.
Biển xanh ngắt, trong veo, cát trắng mịn màng.
Cảm giác hạnh phúc sắp tràn cả khung hình.
Nó và bạn gái mới thân mật ôm nhau trên nhà xa hoa, phía sau là logo của khu nghỉ dưỡng 5 sao tiếng.
Trong nhà hàng đầy ắp tôm hùm, sashimi,
Hai người giơ tạo dáng với máy ảnh.
Chú thích ảnh:
[Dẫn công chúa của tôi đi nghỉ, nhân gian đáng ❤️]
Bảo sao còn phải để ba mẹ trả tiền nhà giúp,
Xem ra tiền lương tháng này mang đi “tuần trăng mật sớm” rồi,
Chắc còn không đủ .
Chẳng bao lâu, nó lại khoe vài hộp thực phẩm chức năng:
[Bảo vệ trái tim ba mẹ, dù đắt cũng xứng đáng.]
Tôi không dám thả tim, sợ lại bị nói là kẻ ích kỷ vô tâm.
3
có thể nuông chiều con trai đi du lịch, thì cuộc chắc cũng không . Có khi chỉ là thói quen “bán ”.
tôi thật không ngờ, chỉ vài hôm sau, bà đã đến nhà tôi mà không báo trước.
Tan làm về, cô Vương – người thu gom rác – tôi lại hỏi đầy lo lắng:
“Nhà cháu có chuyện gì à?”
Tôi ngơ ngác: “Dạ không ạ.”
“Sáng nay mẹ cháu mang theo bao lớn bao tới, hỏi cô ve chai kiếm được bao nhiêu. Bà ấy bảo làm thêm. Cô nhớ mẹ cháu là người đã nghỉ mà, sao phải làm việc này?”
Ba mẹ tôi đã nghỉ , tổng tiền lương tháng mười , ngang lương tôi.
Dù có khốn khó, cũng không đến mức phải đi rác.
“Tiểu Vi, cháu đi hỏi thử xem có phải bị lừa đảo hay không, nhiều vụ nhắm vào người lớn tuổi lắm.”
“Vâng, cảm ơn cô.”
Tim tôi chùng xuống. Không lẽ bà bị bệnh gì nặng, lên tỉnh khám bác sĩ? Dù có bảo hiểm, nếu thuốc đắt thì mười một tháng cũng không đủ…
Tôi càng nghĩ càng sợ, vội vã chạy về nhà.
Quả nhiên, bà đang ngồi trước cửa, chân bên cạnh hai túi vải lớn, người thì có vẻ khoẻ ánh lại cố tỏ ra đáng thương.
Tôi khô giọng hỏi:
“Mẹ, mẹ biết mật khẩu mà? Sao không vào nhà?”
Bà áo, đáp:
“Mẹ bẩn, mẹ vừa đi chai lọ về.”
Lại cái trò này.
Hồi tôi từng trách mẹ thiên vị, chỉ lo cho em trai, còn tôi thì cái gì cũng phải tự làm.
Thế là mùa đông ấy, bà ngồi cả ngày ngoài sân chà giày cho tôi, đến mức bị tê cóng mụn nước.
Đôi giày ấy, tôi không bao đi .
Bà chà mạnh, làm rách cả da giày.
Tôi im lặng nhập mật khẩu, mở cửa.