Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/7fQuiuu3BH

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Bước ra khỏi khách sạn, nắng ấm mức khiến tôi khóc.
Xe chồng tôi đậu ngay ven đường, Đoàn Đoàn tì cửa kính vẫy tay với tôi, khuôn mặt háo hức.
Mới xa nhau nửa ngày, chồng tôi đã bảo anh nhớ tôi, nên đưa dì giúp việc Đoàn Đoàn đón tôi.
“Mẹ ơi!” Con nhảy vào lòng tôi, “Con với ba đón mẹ về nhà!”
Tôi ôm con thật chặt, hôn trán con: “Ừ, mình về nhà.”
Trên đường về, chồng tôi khẽ nói: “Em không, Tiểu Vi, thật ra anh nghĩ ly hôn.”
Tôi mỉm cười nhẹ nhõm, nghiêng nhìn người đàn ông hiền hậu ấy: “Em .”
Một hai năm nay, tôi cày tiền, làm thêm kiệt sức, mới 35 tóc đã bạc nhiều.
Lúc cũng mệt mỏi, tâm trạng nặng nề, đối với anh cũng không còn như .
Anh nhìn , ghi nhớ, cũng không không có bất bình. ly hôn, tôi hiểu được—đó cũng là lẽ thường tình. Ai ngày cũng đối diện với một bà vợ sầu muộn chứ?
ngón tay anh khẽ vuốt mu bàn tay tôi:
“Có nửa đêm anh tỉnh dậy, nghe em co ro trong chăn khóc. Anh không áp lực của em lớn thế, không em đang lo không thoát khỏi ngôi nhà đó. Anh tưởng em không còn yêu anh, nghĩ nếu em có người khác, anh sẽ để em .”
Vốn đang cố nín khóc, bỗng tôi không khóc nổi nữa.
Chồng tôi đúng là một tên ngốc.
“Xin lỗi anh.”
“ hôm nay, em có yêu anh cho đàng hoàng rồi.”
“Trong tim không vướng bận gì nữa, chỉ yêu mình anh.”
Con trai ngồi trên ghế an toàn im lặng nghe, bỗng nói:
“Mẹ ơi, mẹ nói chỉ yêu con .”
13
Một tuần thu, tôi đang chải lông cho mèo ở ban công điện thoại reo, dây bên kia là giọng khàn khàn của mẹ:
“Tiểu Vi, sau bữa mừng thọ , ba con bị đột quỵ, nhập rồi. Vẫn ở Bệnh số 8 của thành phố.”
Quả nhiên, cách nói chuyện của một người là đời cũng chẳng đổi—bà vẫn đổ nguyên nhân ba bị đột quỵ tôi.
“Vâng, con rồi.”
Thẻ khám chữa bệnh của họ mấy năm nay đều liên kết với điện thoại của tôi. Thông tin nhập tôi đã .
Mẹ ấp a ấp úng nói gì đó, rồi nuốt vào.
“Tôi đã đóng tiền phí rồi, xuất chắc còn được hoàn một phần, hộ cũng thuê xong, trông ngày lẫn đêm.”
Tôi liếc tấm thẻ ngân hàng cũ kỹ đã mòn góc đặt bên cạnh.
Trong đó là 80 ngàn tệ tiền riêng của ba tôi, và 26 ngàn tệ là khoản góp tháng họ phụ .
Số tiền này, chính là để dành chữa bệnh cho họ.
Không thuộc về tôi, Vi An, dù một đồng tôi cũng không lấy.
Giọng mẹ tôi không có chút dịu dàng , chỉ toàn oán hận: “Tiểu Vi, con không thăm ba con một chút à? Hộ là con gái ông ấy hay con là con gái ông ấy?”
“Mẹ quên rồi à? Con không có tim .”
Tôi cúp máy. Con mèo ngủ trên gối tôi, thở khò khè đều đều.
14
Làm xong bộ thủ tục phức tạp, hộ ba tôi đã tiền đặt cọc cũng rõ ràng quyền sở hữu, sổ đỏ ghi một mình tên tôi.
Hồi chọn vị trí tôi đặc biệt dụng tâm, đêm cũng tra cứu khuya. Vì là nhà hoàn thiện sẵn nên lúc nhận, tôi cũng kiểm tra li tí.
Gần đây bên cạnh khu còn xây thêm bệnh hạng 3A, phân hiệu của trường trọng điểm tỉnh cũng sắp tuyển sinh.
Trong khi giá nhà các khu khác trong nội thành đang lao dốc, ba này ngược chiều tăng thêm 3 ngàn tệ..
Văn Hạo không ngoài dự đoán—bị tống vào trại giam. Cô gái kia không chấp nhận hoà giải, vẫn liên tục đòi ba mẹ tôi tiền cho mình. Ba mẹ tôi, vừa mới khỏi góp tiền nhà, e là góp nợ ngoài cho “con trai” rồi.
Tuy nó chưa mức nhặt chai lọ, nhưng cũng không khá hơn là bao.
Tôi không bao giờ thăm, cũng không về nhà ba mẹ.
sau xé toạc mọi thứ đó, tôi đôi bên giữ khoảng cách an toàn còn giữ được diện.
15
Không có vì xa ba mẹ và em trai hay không, vận khí của tôi tốt .
Tôi và chồng được thăng chức.
Tóc bạc của tôi đen dần , trạng thái trong ra ngoài khá hơn hẳn; cười nhiều , dù ngày cũng tăng ca, nhìn cũng không còn vẻ mệt mỏi như .
Một hôm tan học, Đoàn Đoàn cầm một tờ giấy trắng, nói cô giáo bảo vẽ hoa anh đào.
Hiếm lắm nhà mới nghỉ tuần, tôi cười đưa chìa khoá cho chồng.
“Lái xe . Tiện ghé xem nhà mới.”
Trong khu của ba mới, đã có không ít hộ dọn vào. Mấy anh môi giới bám theo tôi: “Chị ơi, giờ bán là lời to đấy ạ.”
Tôi lắc , khéo léo chối.
Chồng tôi nói, sau này dù có đổi lớn hơn hay cần xoay chỗ cho việc học của Đoàn Đoàn, nhưng này—sẽ không bao giờ bán.
Đây là huân chương tôi đổi được bằng nửa đời uất ức, không nên biến thành một dãy số trong thẻ ngân hàng.
Trong phân hiệu trường trọng điểm cạnh ba mới, cây xanh rợp mát, kế thừa bố cục và phong cách của cơ sở cũ, trồng rất nhiều anh đào.
Đoàn Đoàn chăm chú vẽ, trên mấy cây anh đào xấu xí của con còn có một bầy Ultraman bay trên trời.
16
Nghe họ hàng nói Văn Hạo ra tù rồi, ở nhà mấy hôm liền miền Nam làm công, còn đổi số điện thoại, đó cắt liên lạc với nhà.
Mẹ tôi cũng gọi cho tôi một , giọng như kể chuyện nhà người ta: “Ba con đã chống gậy được rồi, nói năng không rõ ràng, ông ấy nói với con vài câu.”
“Đừng nói nữa, con sợ con nghe không hiểu.”
Lúc này, hoàng hôn xuyên qua cửa sổ sát đất khách, rải xuống sàn những vệt nắng ấm.
Chồng tôi cắt cá hồi trong bếp, khe khẽ hát.
Đoàn Đoàn nằm sấp trên thảm lắp Lego, con mèo ngồi trên lưng nó.
Tôi tựa vào ghế sofa, lật album ảnh, cô bé học xong cấp hai mặc bộ đồng phục bạc màu, gối chi chít sẹo—tôi bỗng không còn đau nữa.
tôi có nói với cô bé ấy một câu:
Văn Vi, chúc mừng.
HẾT