Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/1g8TNsBw2x

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

3

Nực cười thật. Đến thời khắc quyết định, tôi bỗng không còn là đứa chỉ biết học như máy, mà lại trở thành đứa “biết học giỏi”.

Chẳng ai từng hỏi tôi: Con có muốn tỉnh học không?

Tôi đã từng nhìn thấy thư báo trúng tuyển của bạn, bìa thư in hoa anh đào rực rỡ, đẹp đến nao lòng. Tôi thèm muốn, đến đêm phải trốn khóc thầm.

này tôi mới biết, để cho em tôi vào học trường chuyên tỉnh, nhà tôi đã phải đóng 30 ngàn tiền tài trợ.

Tôi hỏi mấy bạn khác, mới biết cảm giác “nói ra thì bi lụy, nhưng im thì uất nghẹn” này là rất phổ trong gia đình có hai con. Ai cũng từng buồn, từng thấy bất lực, mơ hồ không lối.

Tôi từng tin rằng thời gian rồi sẽ hàn gắn tất vết thương ấy.

Nhưng nhìn người mẹ trước , tôi mới nhận ra: vết thương đó vẫn chưa từng lành lại.

Từng ấy , bà chỉ già đi, tóc bạc đi — nhưng bản chất thì vẫn là một người mẹ thiên vị.

Tôi nhẫn , tôi cố gắng làm vừa lòng, tôi nghe lời — nhưng đổi lại chỉ là sự lấn tới không ngừng.

Tôi hít sâu một hơi, hỏi bà:

“Mẹ, mẹ chưa từng nghĩ vì sao em lại thành ra thế này à? Nó có xứng đáng không?”

Mẹ tôi vẫn không cho là vấn đề:

“Nó làm sao? Đi chơi còn nghĩ mua thực phẩm chức năng cho mẹ. Còn con? Con học cao, việc tốt, chồng có tiền, nhưng đã bao giờ nghĩ cho em con chưa? Với điều kiện như nó, không chi tiền thì ai thèm lấy? Chẳng lẽ để nó ế suốt đời à?”

Tôi cười chua chát: “Nên là, mẹ hết tiền lương hưu, giờ đến đây là để con mẹ luôn à?”

Bà dịu giọng, không còn gay gắt , nói rất đàng hoàng:

“Không cần con . Nhưng tiền lãi vay ngân cao , trả trong 30 thì lỗ . Hay là con trả luôn một cho Văn Hạo đi.”

Nghe yêu cầu vô đó, tôi không , hỏi ra câu đã đè nén trong lòng bao lâu:

“Mẹ, con với Văn Hạo, có phải đều là con ruột không?”

Bà nhìn tôi với ánh mắt cảnh giác, vừa định đóa, thì có tiếng gõ cửa.

5

xóm bên cạnh đưa Đoàn Đoàn về nhà.

“Văn Vi, tụi về rồi đây.”

Thấy mẹ tôi còn ngồi bệt dưới sàn, ấy hơi ngạc nhiên, khách sáo : “ bác ạ, bác đến chơi ạ?”

Mẹ tôi bất ngờ kéo Đoàn Đoàn vào lòng, nước mắt như lũ tràn đê:

“Bà ngoại là người thương Đoàn Đoàn nhất, đúng không? này Đoàn Đoàn cũng thương bà ngoại, đúng không?”

Đoàn Đoàn mới bốn tuổi, vừa học lớp mầm non,

Làm sao hiểu được bà đang “ gì”, tay mũm mĩm vội lau nước mắt cho bà:

“Bà ngoại đừng khóc, Đoàn Đoàn thương bà ngoại.”

Phải nói, có khán giả, thì xuất của mẹ tôi sẽ nâng một tầm cao mới.

Bà liếc tôi một , rồi tiếp tục nói với Đoàn Đoàn:

“Đoàn Đoàn ngoan hơn mẹ con nhiều. Mẹ con chỉ biết đứng nhìn bà ngoại c.h.ế.t thôi!”

Tôi vội bịt tai con gái lại.

xóm không ngờ lại chứng kiến được màn “drama” như thế, bối rối vội đóng cửa rút lui.

Đoàn Đoàn bị tôi làm giật mình, đôi mắt to tròn ngơ ngác nhìn tôi, quả quyết nói:

“Chết? Nhưng bà ngoại ơi, bà vốn dĩ sẽ c.h.ế.t mà.”

Đúng vậy, Đoàn Đoàn nói không sai.

Mấy hôm trước tôi vừa kể cho con nghe sinh tử.

Tôi nói: con người sẽ già, sẽ bệnh, sẽ đến đích cuối cùng — đó là chết.

Đó là một sự thật không ai thay đổi được.

Người đã khuất sẽ thành sao trời,

Ở trên cao phù hộ con cháu, người thân.

Mẹ tôi nghe xong lời con nói, không tìm được cớ để .

Lúc bà đứng dậy, nét đau và điên cuồng trên đã mất, thay vào đó là một ánh nhìn khinh miệt như vừa nhìn thấy bản chất thật của tôi.

Văn Vi, xem ra thường mày cũng không ít c.h.ế.t tao trước con mày nhỉ?”

“Mẹ ơi, ‘’ là gì ạ?”

Câu hỏi của Đoàn Đoàn khiến tim tôi nhói từng nhịp.

Ba mươi làm người, tôi từng hoang mang, từng đau , từng oán hận — nhưng chưa từng c.h.ế.t người nhà mình.

Bởi tôi nghĩ chúng ta là gia đình. Nhưng Đoàn Đoàn cũng là gia đình tôi!

Mẹ tôi biết rõ con nhạy cảm, dễ bị ảnh hưởng bởi cảm xúc tiêu cực. Chỉ một con mèo bị xe cán trong khu, cũng đủ làm nó buồn rầu tháng.

Nhưng bà không quan tâm. Trong mắt bà, chỉ có mỗi con trai mình.

Tất hy vọng tôi dành cho mẹ, đều bị một gáo nước bẩn này dập tắt.

Tôi cố kiềm nước mắt, giọng tĩnh mà lạnh lùng:

“Mẹ, mời mẹ về. Ra khỏi nhà con.”

Văn Vi! Tao là mẹ mày, tao cực mày lớn, ăn ngon mặc đẹp cho mày đi học, giờ nhà có khó khăn thì mày đuổi tao?”

Bà không thể tin . Bà nghĩ tôi sẽ như trước, tiếp tục nhượng bộ.

Nhưng này thì không. Vì Đoàn Đoàn chính là giới hạn cuối cùng của tôi.

6

khi mẹ tôi rời đi, chồng tôi mới vừa vào nhà.

Anh vừa thay dép vừa hỏi:

“Tiểu Vi, anh vừa gặp mẹ ngoài cổng. Trông bà không vui lắm, thấy anh cũng chẳng , có gì à? Hai người cãi nhau à?”

Đoàn Đoàn chạy tới ôm lấy chân anh:

“Ba ơi, lúc nãy bà ngoại khóc, mẹ cũng khóc.”

Tôi quay đầu đi, không muốn để anh thấy mắt mình đã đỏ hoe.

“Không có gì lớn đâu anh. Em đọc truyện cho con nhé, anh đi nấu cơm đi. Em đói rồi.”

Tôi vẫn luôn nhẫn , luôn chiều theo, việc gì cũng gánh, chỉ vì muốn bảo vệ sự yên của gia đình nhỏ này.

Nhưng…

Ba trăm ngàn tiền tiết kiệm của tôi đã đưa cho bà, mà cũng chẳng đổi lại được sự yên ổn.

Tiền hưu của bà thì không đủ trả góp. Giờ bà lại muốn móc tay vào tổ ấm của tôi.

Cha mẹ yêu con, thường tính đường lâu dài.

Còn tôi, cũng sẽ nghĩ cho Đoàn Đoàn.

Nếu con biết rằng mẹ mình cũng có thể bị ngã mà vẫn kiên cường không khóc, thì con cũng sẽ học dũng cảm, học phá bỏ xiềng xích, rồi cũng sẽ trở nên mạnh mẽ hơn.

Nực cười thật. Đến thời khắc quyết định, tôi bỗng không còn là đứa chỉ biết học như máy, mà lại trở thành đứa “biết học giỏi”.

Chẳng ai từng hỏi tôi: Con có muốn tỉnh học không?

Tôi đã từng nhìn thấy thư báo trúng tuyển của bạn, bìa thư in hoa anh đào rực rỡ, đẹp đến nao lòng. Tôi thèm muốn, đến đêm phải trốn khóc thầm.

này tôi mới biết, để cho em tôi vào học trường chuyên tỉnh, nhà tôi đã phải đóng 30 ngàn tiền tài trợ.

Tôi hỏi mấy bạn khác, mới biết cảm giác “nói ra thì bi lụy, nhưng im thì uất nghẹn” này là rất phổ trong gia đình có hai con. Ai cũng từng buồn, từng thấy bất lực, mơ hồ không lối.

Tôi từng tin rằng thời gian rồi sẽ hàn gắn tất vết thương ấy.

Nhưng nhìn người mẹ trước , tôi mới nhận ra: vết thương đó vẫn chưa từng lành lại.

Từng ấy , bà chỉ già đi, tóc bạc đi — nhưng bản chất thì vẫn là một người mẹ thiên vị.

Tôi nhẫn , tôi cố gắng làm vừa lòng, tôi nghe lời — nhưng đổi lại chỉ là sự lấn tới không ngừng.

Tôi hít sâu một hơi, hỏi bà:

“Mẹ, mẹ chưa từng nghĩ vì sao em lại thành ra thế này à? Nó có xứng đáng không?”

Mẹ tôi vẫn không cho là vấn đề:

“Nó làm sao? Đi chơi còn nghĩ mua thực phẩm chức năng cho mẹ. Còn con? Con học cao, việc tốt, chồng có tiền, nhưng đã bao giờ nghĩ cho em con chưa? Với điều kiện như nó, không chi tiền thì ai thèm lấy? Chẳng lẽ để nó ế suốt đời à?”

Tôi cười chua chát: “Nên là, mẹ hết tiền lương hưu, giờ đến đây là để con mẹ luôn à?”

Bà dịu giọng, không còn gay gắt , nói rất đàng hoàng:

“Không cần con . Nhưng tiền lãi vay ngân cao , trả trong 30 thì lỗ . Hay là con trả luôn một cho Văn Hạo đi.”

Nghe yêu cầu vô đó, tôi không , hỏi ra câu đã đè nén trong lòng bao lâu:

“Mẹ, con với Văn Hạo, có phải đều là con ruột không?”

Bà nhìn tôi với ánh mắt cảnh giác, vừa định đóa, thì có tiếng gõ cửa.

5

xóm bên cạnh đưa Đoàn Đoàn về nhà.

“Văn Vi, tụi về rồi đây.”

Thấy mẹ tôi còn ngồi bệt dưới sàn, ấy hơi ngạc nhiên, khách sáo : “ bác ạ, bác đến chơi ạ?”

Mẹ tôi bất ngờ kéo Đoàn Đoàn vào lòng, nước mắt như lũ tràn đê:

“Bà ngoại là người thương Đoàn Đoàn nhất, đúng không? này Đoàn Đoàn cũng thương bà ngoại, đúng không?”

Đoàn Đoàn mới bốn tuổi, vừa học lớp mầm non,

Làm sao hiểu được bà đang “ gì”, tay mũm mĩm vội lau nước mắt cho bà:

“Bà ngoại đừng khóc, Đoàn Đoàn thương bà ngoại.”

Phải nói, có khán giả, thì xuất của mẹ tôi sẽ nâng một tầm cao mới.

Bà liếc tôi một , rồi tiếp tục nói với Đoàn Đoàn:

“Đoàn Đoàn ngoan hơn mẹ con nhiều. Mẹ con chỉ biết đứng nhìn bà ngoại c.h.ế.t thôi!”

Tôi vội bịt tai con gái lại.

xóm không ngờ lại chứng kiến được màn “drama” như thế, bối rối vội đóng cửa rút lui.

Đoàn Đoàn bị tôi làm giật mình, đôi mắt to tròn ngơ ngác nhìn tôi, quả quyết nói:

“Chết? Nhưng bà ngoại ơi, bà vốn dĩ sẽ c.h.ế.t mà.”

Đúng vậy, Đoàn Đoàn nói không sai.

Mấy hôm trước tôi vừa kể cho con nghe sinh tử.

Tôi nói: con người sẽ già, sẽ bệnh, sẽ đến đích cuối cùng — đó là chết.

Đó là một sự thật không ai thay đổi được.

Người đã khuất sẽ thành sao trời,

Ở trên cao phù hộ con cháu, người thân.

Mẹ tôi nghe xong lời con nói, không tìm được cớ để .

Lúc bà đứng dậy, nét đau và điên cuồng trên đã mất, thay vào đó là một ánh nhìn khinh miệt như vừa nhìn thấy bản chất thật của tôi.

Văn Vi, xem ra thường mày cũng không ít c.h.ế.t tao trước con mày nhỉ?”

“Mẹ ơi, ‘’ là gì ạ?”

Câu hỏi của Đoàn Đoàn khiến tim tôi nhói từng nhịp.

Ba mươi làm người, tôi từng hoang mang, từng đau , từng oán hận — nhưng chưa từng c.h.ế.t người nhà mình.

Bởi tôi nghĩ chúng ta là gia đình. Nhưng Đoàn Đoàn cũng là gia đình tôi!

Mẹ tôi biết rõ con nhạy cảm, dễ bị ảnh hưởng bởi cảm xúc tiêu cực. Chỉ một con mèo bị xe cán trong khu, cũng đủ làm nó buồn rầu tháng.

Nhưng bà không quan tâm. Trong mắt bà, chỉ có mỗi con trai mình.

Tất hy vọng tôi dành cho mẹ, đều bị một gáo nước bẩn này dập tắt.

Tôi cố kiềm nước mắt, giọng tĩnh mà lạnh lùng:

“Mẹ, mời mẹ về. Ra khỏi nhà con.”

Văn Vi! Tao là mẹ mày, tao cực mày lớn, ăn ngon mặc đẹp cho mày đi học, giờ nhà có khó khăn thì mày đuổi tao?”

Bà không thể tin . Bà nghĩ tôi sẽ như trước, tiếp tục nhượng bộ.

Nhưng này thì không. Vì Đoàn Đoàn chính là giới hạn cuối cùng của tôi.

6

khi mẹ tôi rời đi, chồng tôi mới vừa vào nhà.

Anh vừa thay dép vừa hỏi:

“Tiểu Vi, anh vừa gặp mẹ ngoài cổng. Trông bà không vui lắm, thấy anh cũng chẳng , có gì à? Hai người cãi nhau à?”

Đoàn Đoàn chạy tới ôm lấy chân anh:

“Ba ơi, lúc nãy bà ngoại khóc, mẹ cũng khóc.”

Tôi quay đầu đi, không muốn để anh thấy mắt mình đã đỏ hoe.

“Không có gì lớn đâu anh. Em đọc truyện cho con nhé, anh đi nấu cơm đi. Em đói rồi.”

Tôi vẫn luôn nhẫn , luôn chiều theo, việc gì cũng gánh, chỉ vì muốn bảo vệ sự yên của gia đình nhỏ này.

Nhưng…

Ba trăm ngàn tiền tiết kiệm của tôi đã đưa cho bà, mà cũng chẳng đổi lại được sự yên ổn.

Tiền hưu của bà thì không đủ trả góp. Giờ bà lại muốn móc tay vào tổ ấm của tôi.

Cha mẹ yêu con, thường tính đường lâu dài.

Còn tôi, cũng sẽ nghĩ cho Đoàn Đoàn.

Nếu con biết rằng mẹ mình cũng có thể bị ngã mà vẫn kiên cường không khóc, thì con cũng sẽ học dũng cảm, học phá bỏ xiềng xích, rồi cũng sẽ trở nên mạnh mẽ hơn.

Tùy chỉnh
Danh sách chương