Loan Khinh  “oà” lên lao vào lòng Cố Dạ khóc càng thảm thiết hơn.
Cố Dạ nhìn tôi bằng ánh mắt lạnh lẽo như thể chỉ chờ giây    buông ra câu:  
“Trời lạnh rồi, cho nhà họ Vương phá  đi.”
Tiếc là tài  nhà hắn ta và nhà tôi vốn không cùng đẳng cấp.
 hắn ta dám lấy quan hệ hợp tác giữa hai gia tộc ra  uy h.i.ế.p tôi thì về nhà thế nào cũng bị bố hắn ta tặng cho vài cái tát “yêu thương”.
Tôi đi trước một bước, ngẩng cao cằm liếc nhìn hắn ta:  
“Trời lạnh rồi, về bảo bố cậu chuẩn bị dọn dẹp đi, sắp phá  đến nơi rồi đấy.”
Tôi quay lưng bước đi, quản gia lặng lẽ  sau lên xe.  ngồi vào trong ông đã nhìn tôi với  kính phục.
Ngay giây  , cả hai đồng thanh nói:  
“Tiểu thư, cô thật  đã khác rồi.”
Quản gia sững lại:  
“Tiểu thư, sao cô  tôi định nói gì?”
Tôi mỉm cười.
Vì  là câu cửa miệng quen thuộc của các quản gia nhà giàu.
Quản gia không  , bật cười rồi  tục nói bằng giọng  cảm khái:  
“Tiểu thư,  cô sớm quyết đoán như  thì   cũng không cần phải lo lắng nhiều nữa.”
Tôi nghiêng đầu, tò mò hỏi:  
“Mẹ thật  lo cho con đến thế sao?”
Lâm Nghiên trước đây vốn kiêu ngạo ngang ngược nhưng từ khi kết bạn với nữ chính lại dần trở nên ngoan ngoãn, dịu dàng.
Tôi từng nghĩ họ sẽ thích một Lâm Nghiên hiền lành hơn.
Quản gia thở dài:  
“Từ khi cô thân thiết với cô Loan Khinh  , cô như biến thành một người khác hẳn.   vì thế mà đêm nào cũng trằn trọc mất ngủ.”
Tôi nghiêng đầu cười cười:  
“Chẳng lẽ mọi người không  con trước đây rất kiêu ngạo,  nuông chiều mà sinh hư sao?”
Quản gia nghiêm mặt:  
“Ai nói thế?”
“Tiểu thư là người mà  người giúp việc trong nhà như chúng tôi nhìn  từ nhỏ đến lớn. Kiêu ngạo, ngang ngược gì chứ? Cô chỉ là ngây thơ, thẳng thắn, đáng yêu và lương thiện.”
“Ai dám nói cô kiêu ngạo thì tôi là người đầu tiên phản đối.”
“Hơn nữa cô chưa bao giờ bắt nạt chúng tôi.”
“Trước đây con trai cô A Lương bị bệnh, cô ấy trốn trong kho khóc. Cô thì làm ra  khó chịu, nói khóc lóc làm ảnh hưởng  trạng nhưng lại lén chuyển cho cô ấy một khoản tiền lớn.”
“Còn tôi nữa. Ở tuổi  lẽ ra tôi đã bị cho  hưu. Nhưng cô nghe tôi nói không muốn  liền một mực xin   giữ tôi lại.”
“ không nhờ tiểu thư thì giờ  chắc tôi đã cô đơn lẻ loi đi du lịch vòng quanh thế giới rồi.”
Tôi bật cười:  
“Không đi làm,  hưu đi du lịch không tốt sao?”
Quản gia lắc đầu, ánh mắt  trìu mến:  
“Tôi đã sớm coi tiểu thư như con ruột của mình, sao nỡ nói đi là đi ?”
Tôi khẽ cười, chợt nhận ra nguyên chủ hoàn toàn khác với  gì tôi từng nghĩ.
Cô ấy tuy kiêu ngạo nhưng trong lòng lại có  lương thiện vụng về. Cô ấy  mọi người yêu thương, sống vui  và hạnh phúc.
Nhưng kể từ khi gặp nữ chính thì mọi thứ đã thay đổi.
Về đến nhà tôi đang làm bài tập trong phòng thì nghe tiếng cửa tầng một mở ra. Tiếng một người phụ nữ đang nói chuyện điện thoại vang lên mỗi lúc một gần.
Khi tôi còn chưa kịp  dậy thì cửa phòng đã bị mở tung.
Một người phụ nữ mặc bộ vest công sở  ở cửa, trông như  trở về sau một cuộc đàm phán kinh doanh.
Ngay khi ánh mắt chạm phải tôi, bà lập tức cúp điện thoại. Dù gương mặt còn căng thẳng nhưng vẫn nở một nụ cười dịu dàng.
“Nghiên Nghiên, con với Cố Dạ cãi nhau à?”
Tôi  dậy, hơi do dự rồi gật đầu: “Vâng ạ.”
“Có chuyện gì ? Con kể cho mẹ nghe  không?”
Mẹ không tức giận như tôi tưởng. Dù khí chất mạnh mẽ nhưng bà lại là người mẹ rất thấu hiểu và lý trí.
Mẹ bước đến ngồi cạnh tôi, ánh mắt  quan : “Cố Dạ bắt nạt con à?”
Tôi  rõ nhà họ Lâm mạnh hơn nhà họ Cố gấp trăm lần nhưng giữa tôi và Cố Dạ đã có hôn ước.  vì chuyện  mà làm lớn lên thì tôi sợ mẹ sẽ mất mặt.
Tôi kể sơ qua  gì xảy ra hôm nay.
Nói xong tôi không quên bổ sung: “Hắn ta thích Loan Khinh . Trước đây con có chút ghen nhưng giờ thì chẳng còn cảm xúc gì nữa.”
Không ngờ mẹ  nghe xong đã đập bàn một cái rầm.
“Thật là quá đáng!”
“Năm xưa định hôn ước cho hai đứa từ bé thì mẹ đã  có gì  không ổn. Mẹ chỉ nhờ vợ chồng nhà họ Cố trông con một ngày,  mà về nhà con lại khóc lóc đòi làm vợ Cố Dạ?”
“Chỉ vì con khóc quá dữ mẹ mới miễn cưỡng đồng ý. Cũng chỉ là trò trẻ con thôi.”
Loan Khinh  “oà” lên lao vào lòng Cố Dạ khóc càng thảm thiết hơn.
Cố Dạ nhìn tôi bằng ánh mắt lạnh lẽo như thể chỉ chờ giây    buông ra câu:
“Trời lạnh rồi, cho nhà họ Vương phá  đi.”
Tiếc là tài  nhà hắn ta và nhà tôi vốn không cùng đẳng cấp.
 hắn ta dám lấy quan hệ hợp tác giữa hai gia tộc ra  uy h.i.ế.p tôi thì về nhà thế nào cũng bị bố hắn ta tặng cho vài cái tát “yêu thương”.
Tôi đi trước một bước, ngẩng cao cằm liếc nhìn hắn ta:
“Trời lạnh rồi, về bảo bố cậu chuẩn bị dọn dẹp đi, sắp phá  đến nơi rồi đấy.”
Tôi quay lưng bước đi, quản gia lặng lẽ  sau lên xe.  ngồi vào trong ông đã nhìn tôi với  kính phục.
Ngay giây  , cả hai đồng thanh nói:
“Tiểu thư, cô thật  đã khác rồi.”
Quản gia sững lại:
“Tiểu thư, sao cô  tôi định nói gì?”
Tôi mỉm cười.
Vì  là câu cửa miệng quen thuộc của các quản gia nhà giàu.
Quản gia không  , bật cười rồi  tục nói bằng giọng  cảm khái:
“Tiểu thư,  cô sớm quyết đoán như  thì   cũng không cần phải lo lắng nhiều nữa.”
Tôi nghiêng đầu, tò mò hỏi:
“Mẹ thật  lo cho con đến thế sao?”
Lâm Nghiên trước đây vốn kiêu ngạo ngang ngược nhưng từ khi kết bạn với nữ chính lại dần trở nên ngoan ngoãn, dịu dàng.
Tôi từng nghĩ họ sẽ thích một Lâm Nghiên hiền lành hơn.
Quản gia thở dài:
“Từ khi cô thân thiết với cô Loan Khinh  , cô như biến thành một người khác hẳn.   vì thế mà đêm nào cũng trằn trọc mất ngủ.”
Tôi nghiêng đầu cười cười:
“Chẳng lẽ mọi người không  con trước đây rất kiêu ngạo,  nuông chiều mà sinh hư sao?”
Quản gia nghiêm mặt:
“Ai nói thế?”
“Tiểu thư là người mà  người giúp việc trong nhà như chúng tôi nhìn  từ nhỏ đến lớn. Kiêu ngạo, ngang ngược gì chứ? Cô chỉ là ngây thơ, thẳng thắn, đáng yêu và lương thiện.”
“Ai dám nói cô kiêu ngạo thì tôi là người đầu tiên phản đối.”
“Hơn nữa cô chưa bao giờ bắt nạt chúng tôi.”
“Trước đây con trai cô A Lương bị bệnh, cô ấy trốn trong kho khóc. Cô thì làm ra  khó chịu, nói khóc lóc làm ảnh hưởng  trạng nhưng lại lén chuyển cho cô ấy một khoản tiền lớn.”
“Còn tôi nữa. Ở tuổi  lẽ ra tôi đã bị cho  hưu. Nhưng cô nghe tôi nói không muốn  liền một mực xin   giữ tôi lại.”
“ không nhờ tiểu thư thì giờ  chắc tôi đã cô đơn lẻ loi đi du lịch vòng quanh thế giới rồi.”
Tôi bật cười:
“Không đi làm,  hưu đi du lịch không tốt sao?”
Quản gia lắc đầu, ánh mắt  trìu mến:
“Tôi đã sớm coi tiểu thư như con ruột của mình, sao nỡ nói đi là đi ?”
Tôi khẽ cười, chợt nhận ra nguyên chủ hoàn toàn khác với  gì tôi từng nghĩ.
Cô ấy tuy kiêu ngạo nhưng trong lòng lại có  lương thiện vụng về. Cô ấy  mọi người yêu thương, sống vui  và hạnh phúc.
Nhưng kể từ khi gặp nữ chính thì mọi thứ đã thay đổi.
Về đến nhà tôi đang làm bài tập trong phòng thì nghe tiếng cửa tầng một mở ra. Tiếng một người phụ nữ đang nói chuyện điện thoại vang lên mỗi lúc một gần.
Khi tôi còn chưa kịp  dậy thì cửa phòng đã bị mở tung.
Một người phụ nữ mặc bộ vest công sở  ở cửa, trông như  trở về sau một cuộc đàm phán kinh doanh.
Ngay khi ánh mắt chạm phải tôi, bà lập tức cúp điện thoại. Dù gương mặt còn căng thẳng nhưng vẫn nở một nụ cười dịu dàng.
“Nghiên Nghiên, con với Cố Dạ cãi nhau à?”
Tôi  dậy, hơi do dự rồi gật đầu: “Vâng ạ.”
“Có chuyện gì ? Con kể cho mẹ nghe  không?”
Mẹ không tức giận như tôi tưởng. Dù khí chất mạnh mẽ nhưng bà lại là người mẹ rất thấu hiểu và lý trí.
Mẹ bước đến ngồi cạnh tôi, ánh mắt  quan : “Cố Dạ bắt nạt con à?”
Tôi  rõ nhà họ Lâm mạnh hơn nhà họ Cố gấp trăm lần nhưng giữa tôi và Cố Dạ đã có hôn ước.  vì chuyện  mà làm lớn lên thì tôi sợ mẹ sẽ mất mặt.
Tôi kể sơ qua  gì xảy ra hôm nay.
Nói xong tôi không quên bổ sung: “Hắn ta thích Loan Khinh . Trước đây con có chút ghen nhưng giờ thì chẳng còn cảm xúc gì nữa.”
Không ngờ mẹ  nghe xong đã đập bàn một cái rầm.
“Thật là quá đáng!”
“Năm xưa định hôn ước cho hai đứa từ bé thì mẹ đã  có gì  không ổn. Mẹ chỉ nhờ vợ chồng nhà họ Cố trông con một ngày,  mà về nhà con lại khóc lóc đòi làm vợ Cố Dạ?”
“Chỉ vì con khóc quá dữ mẹ mới miễn cưỡng đồng ý. Cũng chỉ là trò trẻ con thôi.”