Lưu ý: Thế giới và các tình tiết trong truyện là sản phẩm của trí tưởng tượng, đã được lý tưởng hóa nhằm phục vụ mục đích sáng tạo. Mọi sự trùng hợp với thực tế chỉ là ngẫu nhiên, không mang giá trị nghiên cứu hay đối chiếu.

Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/7fQuiuu3BH

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 1

“Này, Lâm Nghiên, tôi gọi mà cậu không nghe thấy à?”

Tôi vừa mở mắt đã thấy nam Thẩm Triết ở ngay trước mặt, chễm chệ trên bàn học của tôi với vẻ mặt đầy khó chịu.

Tôi liếc nhìn tờ đang bị cậu ta đè dưới m.ô.n.g mà khẽ cau mày.

“Vừa nãy cậu nói gì cơ?”

Thẩm Triết bĩu môi, tưởng tôi đang vờ vịt lạt mềm buộc chặt. Cậu ta lạnh liếc tôi một .

“Giả vờ gì? Không đi thì thôi, có mà hối hận.”

Nói rồi cậu ta quay lưng bỏ đi.

Nữ chính Loan Khinh Vũ bên cạnh thấy vậy vội vàng níu áo tôi thì thầm:

“A Nghiên, tuy Thẩm Triết từng thích tớ bọn tớ bây giờ không còn gì nữa rồi.”

“Cậu vì tớ mà bỏ lỡ tình yêu đích thực của mình nhé.”

Tôi vo tròn tờ vừa bị Thẩm Triết ném vào thùng rác, sau đó mới quay sang nhìn cô ta.

“Cô bị vấn đề về thần kinh à?”

“Giai đoạn lớp mười hai trọng thế này không khuyên nhau học hành cho tử tế thì thôi, lại còn xúi người ta yêu đương?”

“Tôi sự không hiểu cô đang toan tính điều gì.”

Loan Khinh Vũ sững người, đôi mắt lập tức đỏ hoe.

“A Nghiên, sao cậu lại nghĩ về tớ như thế?”

“Chẳng lẽ vì Thẩm Triết từng thích tớ mà cậu ra ác với tớ?”

“Điều trọng nhất là cậu hiểu lầm tình mà Thẩm Triết dành cho cậu.”

Khóe mắt tôi giật giật.

Tôi đang nói học hành thì cô ta lại chuyển sang tình .

Tôi đưa với trên bàn Loan Khinh Vũ, liếc nhìn rồi nhếch mép:

“Tổng điểm 120, cô được 59 điểm thôi à?”

“Thế mà còn mơ mộng yêu đương? Nếu tôi nhớ không nhầm thì nhà cô cũng chẳng có cơ ngơi gì để thừa kế đâu nhỉ?”

“Không có hậu thuẫn thì ít nhất cũng nên tự phấn đấu chứ?”

“Bớt nói nhảm đi!”

Một giọng nói lạnh vang . Tôi quay đầu lại thì thấy là nam chính Cố Dạ bước vào.

Loan Khinh Vũ vừa thấy hắn ta rưng rưng nước mắt.

“A Nghiên, sao cậu lại trở nên gay gắt như vậy?”

“Chẳng lẽ vì tớ nghèo nên không xứng đáng được yêu sao?”

Cố Dạ đau lòng bước đến ôm cô ta vào lòng rồi ngẩng đầu nhìn tôi bằng ánh mắt lạnh lẽo và khinh miệt.

“Lâm Nghiên, cô có tiền còn Khinh Vũ thì có lòng tốt.”

riêng điều đó thôi cô ấy cũng đã hơn cô cả trăm lần.”

Loan Khinh Vũ lắc đầu, giọng nghẹn ngào: “Cố Dạ, A Nghiên chắc chắn không cố ý nói nặng tớ đâu, cậu trách cậu ấy.”

Cô ta lại quay sang nhìn tôi, cắn môi:

“A Nghiên, có phải cậu vẫn giận tớ không?”

“Lúc tớ và Cố Dạ đầu quen nhau, tớ sự không hai người là thanh mai trúc mã.”

“Nếu cậu buồn thì tớ xin lỗi. Cậu muốn mắng tớ thế nào cũng được, cần cậu nguôi giận tớ không trách đâu.”

Cố Dạ cũng lạnh liếc tôi một : “Tôi đã nói rồi, tôi không bao giờ thích cô.”

Tôi nhìn hai người họ một lúc lâu, cuối cùng chậm rãi thốt ra bốn chữ:

“Một cặp điên khùng.”

Tôi nhớ ra rồi. Ở phần đầu truyện nhân vật của tôi xuất hiện với thân phận nữ ác độc ngang ngược, là kẻ thù không đội trời chung với nữ chính.

Tôi và Cố Dạ có hôn ước từ nhỏ. Sau khi hắn ta thích nữ chính tôi đầu ra sức gây khó dễ cho cô ta đủ điều.

Cuối cùng tôi bị chinh phục bởi sự lương thiện và bao dung của nữ chính. Tôi cam tâm tình nguyện trở thành người cổ vũ nhiệt tình cho cô ta và nam chính, thậm chí còn biến thành sai trung thành của nữ chính lúc nào không hay.

Gia cảnh nữ chính khó khăn thì tôi đưa tiền giúp đỡ.

Bố cô ta nhập viện thì tôi chủ động liên hệ bệnh viện tư.

Cô ta cãi nhau với nam chính thì tôi cùng cô ta dầm mưa suốt đêm.

Tôi bạn thân mà còn tận tụy hơn cả một người mẹ.

Và rồi tôi nhận được gì?

Vì Loan Khinh Vũ đã có người yêu, thấy tôi quá cô đơn nên cô ta thuyết phục nam Thẩm Triết, người luôn si mê cô ấy chuyển sang đuổi tôi.

Dưới sự gán ghép đầy áp đặt của Loan Khinh Vũ và những màn tấn công mãnh liệt từ Thẩm Triết, tôi như mất lý trí và đầu sa vào mối hệ với cậu ta.

Tôi bỏ bê việc học, quên cả kỳ vọng của gia đình mà bất chấp tất cả để chạy một tên côn đồ.

sự là Thẩm Triết thích vẻ ngoài của tôi. Nhìn nam nữ chính ân ái, cậu ta lòng ghen ghét rồi trút hết sự bất mãn, uất ức tôi.

diễn biến của câu thì tôi bị cậu ta lôi đi đánh nhau, trốn học, cuối cùng bỏ học. Khi chưa đến tuổi trưởng thành đã mang rồi bị ép đi phá .

Tới lần mang thứ hai thì gặp nguy hiểm, khó , một xác hai mạng.

Trong đám tang lạnh lẽo của tôi Thẩm Triết ôm nữ chính, khóc như mưa mà nói rằng cậu ta đã mất tất cả.

Nữ chính cũng rưng rưng nước mắt ôm cậu ta nói: “A Nghiên đã bỏ rơi cậu, tớ thì không.”

Cuối cùng nam chính chấp nhận để cậu ta người thứ ba.

“Này, Lâm Nghiên, tôi gọi mà cậu không nghe thấy à?”
Tôi vừa mở mắt đã thấy nam Thẩm Triết ở ngay trước mặt, chễm chệ trên bàn học của tôi với vẻ mặt đầy khó chịu.
Tôi liếc nhìn tờ đang bị cậu ta đè dưới m.ô.n.g mà khẽ cau mày.
“Vừa nãy cậu nói gì cơ?”
Thẩm Triết bĩu môi, tưởng tôi đang vờ vịt lạt mềm buộc chặt. Cậu ta lạnh liếc tôi một .
“Giả vờ gì? Không đi thì thôi, có mà hối hận.”
Nói rồi cậu ta quay lưng bỏ đi.
Nữ chính Loan Khinh Vũ bên cạnh thấy vậy vội vàng níu áo tôi thì thầm:
“A Nghiên, tuy Thẩm Triết từng thích tớ bọn tớ bây giờ không còn gì nữa rồi.”
“Cậu vì tớ mà bỏ lỡ tình yêu đích thực của mình nhé.”
Tôi vo tròn tờ vừa bị Thẩm Triết ném vào thùng rác, sau đó mới quay sang nhìn cô ta.
“Cô bị vấn đề về thần kinh à?”
“Giai đoạn lớp mười hai trọng thế này không khuyên nhau học hành cho tử tế thì thôi, lại còn xúi người ta yêu đương?”
“Tôi sự không hiểu cô đang toan tính điều gì.”
Loan Khinh Vũ sững người, đôi mắt lập tức đỏ hoe.
“A Nghiên, sao cậu lại nghĩ về tớ như thế?”
“Chẳng lẽ vì Thẩm Triết từng thích tớ mà cậu ra ác với tớ?”
“Điều trọng nhất là cậu hiểu lầm tình mà Thẩm Triết dành cho cậu.”
Khóe mắt tôi giật giật.
Tôi đang nói học hành thì cô ta lại chuyển sang tình .
Tôi đưa với trên bàn Loan Khinh Vũ, liếc nhìn rồi nhếch mép:
“Tổng điểm 120, cô được 59 điểm thôi à?”
“Thế mà còn mơ mộng yêu đương? Nếu tôi nhớ không nhầm thì nhà cô cũng chẳng có cơ ngơi gì để thừa kế đâu nhỉ?”
“Không có hậu thuẫn thì ít nhất cũng nên tự phấn đấu chứ?”
“Bớt nói nhảm đi!”
Một giọng nói lạnh vang . Tôi quay đầu lại thì thấy là nam chính Cố Dạ bước vào.
Loan Khinh Vũ vừa thấy hắn ta rưng rưng nước mắt.
“A Nghiên, sao cậu lại trở nên gay gắt như vậy?”
“Chẳng lẽ vì tớ nghèo nên không xứng đáng được yêu sao?”
Cố Dạ đau lòng bước đến ôm cô ta vào lòng rồi ngẩng đầu nhìn tôi bằng ánh mắt lạnh lẽo và khinh miệt.
“Lâm Nghiên, cô có tiền còn Khinh Vũ thì có lòng tốt.”
riêng điều đó thôi cô ấy cũng đã hơn cô cả trăm lần.”
Loan Khinh Vũ lắc đầu, giọng nghẹn ngào: “Cố Dạ, A Nghiên chắc chắn không cố ý nói nặng tớ đâu, cậu trách cậu ấy.”
Cô ta lại quay sang nhìn tôi, cắn môi:
“A Nghiên, có phải cậu vẫn giận tớ không?”
“Lúc tớ và Cố Dạ đầu quen nhau, tớ sự không hai người là thanh mai trúc mã.”
“Nếu cậu buồn thì tớ xin lỗi. Cậu muốn mắng tớ thế nào cũng được, cần cậu nguôi giận tớ không trách đâu.”
Cố Dạ cũng lạnh liếc tôi một : “Tôi đã nói rồi, tôi không bao giờ thích cô.”
Tôi nhìn hai người họ một lúc lâu, cuối cùng chậm rãi thốt ra bốn chữ:
“Một cặp điên khùng.”
Tôi nhớ ra rồi. Ở phần đầu truyện nhân vật của tôi xuất hiện với thân phận nữ ác độc ngang ngược, là kẻ thù không đội trời chung với nữ chính.
Tôi và Cố Dạ có hôn ước từ nhỏ. Sau khi hắn ta thích nữ chính tôi đầu ra sức gây khó dễ cho cô ta đủ điều.
Cuối cùng tôi bị chinh phục bởi sự lương thiện và bao dung của nữ chính. Tôi cam tâm tình nguyện trở thành người cổ vũ nhiệt tình cho cô ta và nam chính, thậm chí còn biến thành sai trung thành của nữ chính lúc nào không hay.
Gia cảnh nữ chính khó khăn thì tôi đưa tiền giúp đỡ.
Bố cô ta nhập viện thì tôi chủ động liên hệ bệnh viện tư.
Cô ta cãi nhau với nam chính thì tôi cùng cô ta dầm mưa suốt đêm.
Tôi bạn thân mà còn tận tụy hơn cả một người mẹ.
Và rồi tôi nhận được gì?
Vì Loan Khinh Vũ đã có người yêu, thấy tôi quá cô đơn nên cô ta thuyết phục nam Thẩm Triết, người luôn si mê cô ấy chuyển sang đuổi tôi.
Dưới sự gán ghép đầy áp đặt của Loan Khinh Vũ và những màn tấn công mãnh liệt từ Thẩm Triết, tôi như mất lý trí và đầu sa vào mối hệ với cậu ta.
Tôi bỏ bê việc học, quên cả kỳ vọng của gia đình mà bất chấp tất cả để chạy một tên côn đồ.
sự là Thẩm Triết thích vẻ ngoài của tôi. Nhìn nam nữ chính ân ái, cậu ta lòng ghen ghét rồi trút hết sự bất mãn, uất ức tôi.
diễn biến của câu thì tôi bị cậu ta lôi đi đánh nhau, trốn học, cuối cùng bỏ học. Khi chưa đến tuổi trưởng thành đã mang rồi bị ép đi phá .
Tới lần mang thứ hai thì gặp nguy hiểm, khó , một xác hai mạng.
Trong đám tang lạnh lẽo của tôi Thẩm Triết ôm nữ chính, khóc như mưa mà nói rằng cậu ta đã mất tất cả.
Nữ chính cũng rưng rưng nước mắt ôm cậu ta nói: “A Nghiên đã bỏ rơi cậu, tớ thì không.”
Cuối cùng nam chính chấp nhận để cậu ta người thứ ba.

Tùy chỉnh
Danh sách chương