Ba người họ tiền thừa kế của tôi rồi nhau đi du lịch vòng quanh thế giới.
May mà tôi xuyên vào câu chuyện này khi mọi vẫn chưa quá muộn.
Tôi phớt lờ nam nữ mà quay lại bục giảng lấy một tờ bài kiểm tra .
Đã đến đây rồi thì có lẽ cũng chưa thể rời đi ngay.
Tôi không cho phép bản thân dùng thân thể của người khác để điều sai trái.
Vậy nên tôi chọn sống tử tế thay cho chủ nhân thật sự của thân xác này. Tôi sẽ chăm học hành để rồi này tiếp quản công ty gia đình.
Nếu một ngày nào đó cô ấy quay lại thì ít nhất cũng không phải đối mặt một mớ hỗn độn.
Khụ, tất nhiên tôi cũng trải nghiệm cảm giác tiểu thư nhà giàu một lần cho biết.
Tôi bắt đầu giở xem những bài kiểm tra cũ của nguyên chủ, phát hiện thành tích của cô ấy cũng không tệ. Có lẽ về bị Thẩm Triết kéo theo nên sa sút rồi bỏ học.
Loan Khinh Vũ vừa khóc vừa kể lể mà thấy tôi chẳng có phản ứng gì, cuối cũng phải nín khóc dưới lời an ủi của nam .
“A Nghiên, chắc chắn giữa chúng ta có hiểu lầm gì đó. Tan học hôm nay cậu đợi tớ ở cổng trường nhé?”
Tôi chẳng buồn để tâm đến cô ta.
Lúc tan học Thẩm Triết lại chặn đường tôi.
Loan Khinh Vũ và Dạ lập tức chạy tới, ba người vây quanh tôi.
Tôi nhướng mày hỏi: “Sao, tính đánh nhau à?”
Đôi mắt Loan Khinh Vũ đỏ hoe mắt thỏ, cô ta lắc đầu: “Tớ giải thôi.”
Cô ta sang Thẩm Triết, dữ dậm chân.
“Thẩm Triết, cậu mau nói đi, cậu thật sự A Nghiên chứ gì?”
Thẩm Triết nhìn nữ bằng ánh mắt đau thương, một lúc quay sang tôi nén cơn mà nói:
“Lâm Nghiên, tôi thật sự cậu.”
Tôi tức đến bật cười: “Nhìn cậu uất ức chưa kìa, cậu nghĩ tôi mù chắc? Không thấy hai người mắt tình à?”
Đúng lúc đó có một giọng nói vang lên:
“Tiểu thư, sao cô vẫn chưa lên xe?”
Tôi quay đầu lại.
Ồ, là quản gia tiêu chuẩn của tiểu thư nhà giàu đây rồi.
Ông đã ngoài năm mươi, tóc điểm bạc được chải gọn gàng, thân hình còn tráng kiện đám thanh niên hai mươi tuổi.
Tôi hài lòng gật đầu.
Quản gia cường tráng của tôi chắc chắn có thể xử lý ba kẻ điên này ngon ơ.
Chưa kịp nói gì ông đã lấy từ túi ra một tấm thẻ đen cung kính cho tôi.
“Tiểu thư, đây là thẻ đen không giới hạn mà cô dặn tôi chuẩn bị để tặng cho cô Loan.”
Tôi tấm thẻ đen chất lượng trong tay mà im lặng.
này mà ném xuống nước chắc còn được tiếng “tõm”. cho Loan Khinh Vũ chẳng khác nào đẩy nhanh tiến độ khiến tôi bị hại sớm .
Tôi ngẩng đầu lên thì thấy Loan Khinh Vũ đang nhìn tôi bằng ánh mắt vừa kinh ngạc vừa mong chờ.
“A Nghiên, tấm thẻ này thật sự là tặng cho tớ à?”
Tôi không nói một lời, đút thẻ vào túi rồi quay người bỏ đi.
“Không phải.”
Loan Khinh Vũ sững người vội vàng kéo tay tôi lại, lo lắng hỏi:
“Sao lại không phải được? Lúc nãy tớ thấy rồi mà. nữa trước đây cậu còn nói sẽ cho tớ một bất ngờ cơ mà?”
Tôi khẽ cười:
“Tấm thẻ đen này, cô không xứng.”
Dạ đứng bên cạnh lập tức nhíu mày khó chịu nhìn tôi:
“Lâm Nghiên, cô có ý gì vậy?”
Tôi nhìn thẳng vào hắn ta:
“Cậu cũng không xứng.”
“Lâm Nghiên, tôi thấy cậu ăn đòn rồi đấy!”
Thẩm Triết trừng mắt, giọng tức tối.
Tôi mỉm cười:
“Cậu lại càng không xứng.”
vậy Thẩm Triết lập tức giơ nắm đ.ấ.m định lao vào tôi nhưng quản gia đã nhanh chớp nắm lấy cổ tay cậu ta, đẩy cậu ta văng ra xa mấy mét.
Không hổ danh là quản gia cưng của tôi. Thân hình lực lưỡng không phải rèn luyện suông, vài ba chiêu đã hạ gục Thẩm Triết.
Tôi mắt:
“Đúng là đồ gà.”
Học được vài thế võ đã tưởng mình là côn đồ thiệt.
Loan Khinh Vũ vừa khóc vừa lau nước mắt:
“A Nghiên, không ngờ cậu lại dùng tiền để sỉ nhục tớ. Tớ còn coi cậu là bạn tốt.”
“Tớ không biết mình đã gì khiến cậu , nhưng số tiền này, dù cậu chẳng đáng là bao thì gia đình tớ lại là tiền cứu mạng.”
Tôi ngạc nhiên:
“Không đến mức đó chứ? Chẳng phải là một tấm thẻ đen thôi sao?”
Tôi phẩy tay ra hiệu cho quản gia:
“Còn không?”
Hiểu ý tôi, quản gia lập tức lấy ra một chiếc ví đựng thẻ.
Tiếng khóc của Loan Khinh Vũ chợt ngưng bặt. Cô ta đỏ hoe mắt nhìn tôi thể đang trao gửi chút hy vọng cuối .
Tôi mấy tấm thẻ đen giơ lên trước mặt cô ta, cười rạng rỡ:
“Thấy chưa?”
“Tất đều là của tôi. Một tấm cũng không cho cô.”
Ba người họ tiền thừa kế của tôi rồi nhau đi du lịch vòng quanh thế giới.
May mà tôi xuyên vào câu chuyện này khi mọi vẫn chưa quá muộn.
Tôi phớt lờ nam nữ mà quay lại bục giảng lấy một tờ bài kiểm tra .
Đã đến đây rồi thì có lẽ cũng chưa thể rời đi ngay.
Tôi không cho phép bản thân dùng thân thể của người khác để điều sai trái.
Vậy nên tôi chọn sống tử tế thay cho chủ nhân thật sự của thân xác này. Tôi sẽ chăm học hành để rồi này tiếp quản công ty gia đình.
Nếu một ngày nào đó cô ấy quay lại thì ít nhất cũng không phải đối mặt một mớ hỗn độn.
Khụ, tất nhiên tôi cũng trải nghiệm cảm giác tiểu thư nhà giàu một lần cho biết.
Tôi bắt đầu giở xem những bài kiểm tra cũ của nguyên chủ, phát hiện thành tích của cô ấy cũng không tệ. Có lẽ về bị Thẩm Triết kéo theo nên sa sút rồi bỏ học.
Loan Khinh Vũ vừa khóc vừa kể lể mà thấy tôi chẳng có phản ứng gì, cuối cũng phải nín khóc dưới lời an ủi của nam .
“A Nghiên, chắc chắn giữa chúng ta có hiểu lầm gì đó. Tan học hôm nay cậu đợi tớ ở cổng trường nhé?”
Tôi chẳng buồn để tâm đến cô ta.
Lúc tan học Thẩm Triết lại chặn đường tôi.
Loan Khinh Vũ và Dạ lập tức chạy tới, ba người vây quanh tôi.
Tôi nhướng mày hỏi: “Sao, tính đánh nhau à?”
Đôi mắt Loan Khinh Vũ đỏ hoe mắt thỏ, cô ta lắc đầu: “Tớ giải thôi.”
Cô ta sang Thẩm Triết, dữ dậm chân.
“Thẩm Triết, cậu mau nói đi, cậu thật sự A Nghiên chứ gì?”
Thẩm Triết nhìn nữ bằng ánh mắt đau thương, một lúc quay sang tôi nén cơn mà nói:
“Lâm Nghiên, tôi thật sự cậu.”
Tôi tức đến bật cười: “Nhìn cậu uất ức chưa kìa, cậu nghĩ tôi mù chắc? Không thấy hai người mắt tình à?”
Đúng lúc đó có một giọng nói vang lên:
“Tiểu thư, sao cô vẫn chưa lên xe?”
Tôi quay đầu lại.
Ồ, là quản gia tiêu chuẩn của tiểu thư nhà giàu đây rồi.
Ông đã ngoài năm mươi, tóc điểm bạc được chải gọn gàng, thân hình còn tráng kiện đám thanh niên hai mươi tuổi.
Tôi hài lòng gật đầu.
Quản gia cường tráng của tôi chắc chắn có thể xử lý ba kẻ điên này ngon ơ.
Chưa kịp nói gì ông đã lấy từ túi ra một tấm thẻ đen cung kính cho tôi.
“Tiểu thư, đây là thẻ đen không giới hạn mà cô dặn tôi chuẩn bị để tặng cho cô Loan.”
Tôi tấm thẻ đen chất lượng trong tay mà im lặng.
này mà ném xuống nước chắc còn được tiếng “tõm”. cho Loan Khinh Vũ chẳng khác nào đẩy nhanh tiến độ khiến tôi bị hại sớm .
Tôi ngẩng đầu lên thì thấy Loan Khinh Vũ đang nhìn tôi bằng ánh mắt vừa kinh ngạc vừa mong chờ.
“A Nghiên, tấm thẻ này thật sự là tặng cho tớ à?”
Tôi không nói một lời, đút thẻ vào túi rồi quay người bỏ đi.
“Không phải.”
Loan Khinh Vũ sững người vội vàng kéo tay tôi lại, lo lắng hỏi:
“Sao lại không phải được? Lúc nãy tớ thấy rồi mà. nữa trước đây cậu còn nói sẽ cho tớ một bất ngờ cơ mà?”
Tôi khẽ cười:
“Tấm thẻ đen này, cô không xứng.”
Dạ đứng bên cạnh lập tức nhíu mày khó chịu nhìn tôi:
“Lâm Nghiên, cô có ý gì vậy?”
Tôi nhìn thẳng vào hắn ta:
“Cậu cũng không xứng.”
“Lâm Nghiên, tôi thấy cậu ăn đòn rồi đấy!”
Thẩm Triết trừng mắt, giọng tức tối.
Tôi mỉm cười:
“Cậu lại càng không xứng.”
vậy Thẩm Triết lập tức giơ nắm đ.ấ.m định lao vào tôi nhưng quản gia đã nhanh chớp nắm lấy cổ tay cậu ta, đẩy cậu ta văng ra xa mấy mét.
Không hổ danh là quản gia cưng của tôi. Thân hình lực lưỡng không phải rèn luyện suông, vài ba chiêu đã hạ gục Thẩm Triết.
Tôi mắt:
“Đúng là đồ gà.”
Học được vài thế võ đã tưởng mình là côn đồ thiệt.
Loan Khinh Vũ vừa khóc vừa lau nước mắt:
“A Nghiên, không ngờ cậu lại dùng tiền để sỉ nhục tớ. Tớ còn coi cậu là bạn tốt.”
“Tớ không biết mình đã gì khiến cậu , nhưng số tiền này, dù cậu chẳng đáng là bao thì gia đình tớ lại là tiền cứu mạng.”
Tôi ngạc nhiên:
“Không đến mức đó chứ? Chẳng phải là một tấm thẻ đen thôi sao?”
Tôi phẩy tay ra hiệu cho quản gia:
“Còn không?”
Hiểu ý tôi, quản gia lập tức lấy ra một chiếc ví đựng thẻ.
Tiếng khóc của Loan Khinh Vũ chợt ngưng bặt. Cô ta đỏ hoe mắt nhìn tôi thể đang trao gửi chút hy vọng cuối .
Tôi mấy tấm thẻ đen giơ lên trước mặt cô ta, cười rạng rỡ:
“Thấy chưa?”
“Tất đều là của tôi. Một tấm cũng không cho cô.”