Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
                            https://s.shopee.vn/9pVPIU9VIM

302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
  sau được nghỉ học tôi lén bà đến   Nhân chơi và gặp 1  ăn mặc kỳ lạ
Vì trong thời đại   tôi,    mặc loại quần áo thủ công này nữa, tất cả đều là đồ được sản xuất bằng máy móc ở nhà máy, mua từ thị trấn.
Tôi : “Đúng vậy, Hỏi Hoa nương nương là bà ngoại tôi, cậu tên là gì,  là    sao? Sao tôi chưa từng gặp cậu nhỉ?”
Cậu ấy  tên là A Bảo, chính là   tôi, sống ở sườn đồi phía dưới nhà tôi.
Cậu ấy   mũ  tôi đẹp, có thể đổi  cậu ấy .
Hồi  tôi là một   đặc biệt hào phóng.
Vì điều kiện gia đình tôi khá tốt, những   khác trong  thấy đồ chơi lạ  bà ngoại mua  tôi đều sẽ xin, tôi đều  , một chút  tức giận.
Tôi vốn dĩ  thấy chiếc mũ  cậu ấy đẹp ,  cậu ấy muốn đổi để đội thì rất vui, lập tức đổi ngay  cậu ấy.
Ngày  đó, tôi và A Bảo chơi trong rừng  cả một buổi .
Thấy mặt trời sắp lặn, tôi  thấy bà ngoại gọi tôi ở cửa: “Đồng Đồng ơi,  ăn cơm thôi!”
Tôi  bà ngoại gọi, liền tạm biệt A Bảo:
“A Bảo ơi, tôi phải  ăn cơm ! Lần sau   chơi tiếp nhé!”
A Bảo : “Được, lần sau   lại chơi cùng nhau nhé.”
 tôi nhảy nhót tưng bừng  nhà.
“Bà ngoại ơi, con  !”
Bà ngoại  thấy tiếng tôi thì đại kinh thất sắc: “Đồng Đồng, con đang ở đâu đấy?”
Tôi  vẻ mặt  bà ngoại, tôi  sợ hãi.
Tôi lại gần nắm lấy tay bà ngoại: “Bà ngoại ơi, con ở đây !”
Bà ngoại cảm nhận được nhiệt độ cơ thể tôi, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng bà ấy  chằm chằm  phía tôi, vẫn cảm thấy lạ.
“Đồng Đồng, sao bà ngoại   thấy con?  nay con đi chơi ở đâu thế?”
Bà ngoại  từng ,  được đến khu rừng  cạnh   Nhân  chơi, nhưng tôi  lén lút đi một .
Vì thế khi bà ngoại hỏi, tôi ấp úng, chỉ  là chơi  mấy   trong  cả buổi .
Rừng   ở trong , A Bảo chính là   trong , tôi   dối!
Tôi cứ như tàng hình vậy, bà ngoại thử rất nhiều cách  vẫn   thấy tôi.
Lúc đầu tôi  thấy khá vui, sau thấy bà ngoại sốt ruột như vậy, tôi liền  thật.
“Con xin lỗi bà ngoại, thật ra  nay con đi chơi ở   Nhân ạ.”
“Con  quen một   tên là A Bảo, con chơi cùng  cậu ấy ạ.”
Tuy tôi  , nhưng biết khá nhiều, đoán chừng tôi biến thành thế này là có liên quan đến   tên A Bảo kia .
Bởi vì mắt  tôi khác   khác, có thể  thấy những thứ  bình thường.
Bà ngoại  tôi  ra hai chữ “A Bảo”, liền lập tức truy hỏi tôi:
“A Bảo? Trông thế nào?”
Tôi miêu tả ngoại hình  A Bảo, bà ngoại sững sờ một lúc,  thở dài.
kể  tôi một câu chuyện.
Hóa ra cậu A Bảo thật sự là   trong   tôi, nhưng cậu ấy  mất hơn hai mươi năm .
Cậu ấy cùng thế hệ  mẹ tôi, xét  vai vế, tôi phải gọi là cậu.
  cậu A Bảo là một chàng rể ở rể,  hồi đó, chàng rể ở rể bị coi thường lắm.
Bà ngoại và mẹ cậu ấy đối xử   cậu ấy rất khắc nghiệt, dẫn đến việc cậu A Bảo  bị  trong  coi thường.
Cậu A Bảo rất thương  , một   cậu ấy lại bị bà ngoại mắng, cậu A Bảo nghĩ quẩn nên chạy ra con sông cạnh bìa rừng tự .
Trước khi chết, trong miệng cậu ấy vẫn ngậm một viên kẹo  bà ngoại cậu ấy , khi vớt lên thì viên kẹo vẫn  nguyên vẹn.
Hồi đó điều kiện  khó khăn,  con mất,  mua nổi quan tài,  trong  bèn dùng ván gỗ đóng  cậu ấy một chiếc hộp gỗ  chôn ở “  Nhân”.