Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/1g8TNsBw2x
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
cây tre chặt từ sau nhà, dùng d.a.o chặt ra, loại bỏ hết gai rồi gọt thành hình vuông tròn dưới.
Vì tre không tốn tiền nên mỗi lần rất nhiều.
Thế dùng một thời gian, đũa lại cứ biến mất không biết từ lúc nào, thật khó chịu.
Hôm , bà ngoại nấu xong bữa tối, bảo tôi lấy đũa.
Khi tôi ra ống đũa lấy đũa, phát hiện đũa vơi đi hơn một nửa, tôi gãi thấy lạ.
“Đũa tháng trước, lại hết rồi.”
dứt lời, bên tai tôi bỗng vang lên tiếng cười khúc khích của mấy trẻ con.
Tôi đuổi theo hướng có tiếng động, thấy mấy bóng đen vặn chạy ra khỏi nhà tôi.
“Mấy đũa!”
Đuổi ra ngoài, tôi thấy mấy bóng đen biến mất, đất còn rơi một chiếc đũa.
Bà ngoại không thấy tôi cơm nên ra tìm tôi.
“Đồng Đồng, đứng ở cửa gì đấy? cơm đi.”
Tôi chỉ ra ngoài cửa: “Bà ngoại, có , đũa.”
Bà ngoại nghe tôi kể thì cười nói: “ mấy ấy mà.”
“ ” lời bà ngoại trẻ c.h.ế.t non giống cậu A Bảo, lâu ngày trở thành tồn tại giống yêu linh rừng.
đội mũ nhỏ, người thường không nhìn thấy .
Vì có tính trẻ con nên thường làng đũa của người ta để chơi.
Cũng sẽ ổ gà trứng mới đẻ ra .
quả trứng bị , sau khi đập ra thì lòng trắng và lòng đỏ đều biến mất, thay một thứ đen sì nước mũi.
Bà ngoại nói, trẻ đều bạc mệnh, không hại ai đâu, đừng chấp nhặt với .
Tôi thầm ghi nhớ, rồi học bà ngoại cách dùng tre để vót đũa.
tôi vẫn rất tò mò, rốt cuộc đũa để gì, mãi cho một hôm, tôi đuổi theo một đỉnh cao nhất làng, dưới gốc cây cổ thụ .
Cây cổ thụ vô cùng lớn, không biết tồn tại nhiêu năm tháng rồi, cần mười mấy người trưởng thành ôm vòng mới xuể.
Ở giữa thân cây có một cái cây, mức có thể đặt một cái bàn bát tiên ở nông thôn.
Vì tương truyền cây có yêu quái nên gần mười mấy năm nay không có mấy ai .
Lúc này, cây lại chất đầy không biết nhiêu chiếc đũa, chật ních, lấp kín cả cái .
Cũng không biết rốt cuộc mấy “ ” nhiêu đũa của người ta nữa.
Tôi thử lấy một chiếc đũa từ cây ra, ai ngờ “roạt” một tiếng, một đống đũa lớn đổ ập xuống về phía tôi.
Tôi khó khăn lắm mới thoát ra được, ngẩng lên thì thấy một cái bóng khổng lồ trùm phía .
Nhìn hình dạng, hình , tôi chưa giờ thấy con nào lớn thế.
Cái hình bằng cái giỏ tre, nó cúi xuống nhìn tôi, đôi mắt hai chiếc đèn lồng.
Hồi nhỏ, tôi cũng có chút gan dạ.
Thấy con vậy, không không sợ mà còn muốn đưa tay ra sờ.
Con lớn ngẩng lên húc tôi một cú ngã nhào.
Đỉnh một sườn dốc.
Con lớn húc tôi, tôi liền lăn xuống.
May mà sườn khá thoải, không có nhiều đá lởm chởm, cuối cùng tôi lăn đống lá khô, cũng không bị thương tích gì nghiêm trọng.
con lớn kia không có đạo đức võ thuật gì cả, vô duyên vô cớ đẩy tôi một cái, tôi không vui chút nào.
Tôi bò dậy định đi tìm con lớn để nói lý lẽ, lại không thấy bóng dáng nó đâu nữa.
Sau này tôi kể chuyện cho bà ngoại nghe, bà ngoại nói với tôi rằng, đỉnh cây có một con xà yêu tu luyện ngàn năm.
Ban nó ở một cái cây lớn phía bên nhà ngoại tôi.