Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/AUjruHwPdp
302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Thời đó làng không có trường tiểu học, đi học phải lên thị trấn.
Thế là tôi Tráng Tráng, ngày nào dậy sớm thức khuya, bắt giai đoạn học tiểu học tôi.
Tráng Tráng trở bạn lớp tôi, khác vẻ mũm mĩm hồi học mẫu giáo.
Tráng Tráng tám tuổi, cơ thể bắt vươn dài ra, cao thêm một đoạn.
Do cân nặng không tăng nên Tráng Tráng trông không béo trước nữa, đôi mắt nhỏ trở nên rạng rỡ hơn.
Từ nhỏ chạy nhảy khắp núi đồi làng nên khả năng vận động khá tốt.
Dần dần, trở một người được yêu mến.
tôi vì óc không được lanh lợi lắm, tích thi cử lâu nay toàn đứng bét, nên ngoài Tráng Tráng ra thì không có bạn bè gì.
Tráng Tráng tính tình khá nóng nảy, tôi thì học hành đội sổ, hai đứa lại thường xuyên dính lấy nhau, mọi người gọi tôi là “ngốc nghếch khó chịu”.
Khoảng năm lớp ba, năm tôi mười tuổi, bố mẹ tôi lâu không thăm, bỗng nhiên đến trường đón tôi.
Mẹ tôi xinh đẹp, bố tôi cao ráo tuấn tú, hai người ăn mặc thời thượng sang trọng, trông lạc lõng cái trường tiểu học thị trấn tôi.
Thấy tôi, mẹ tôi cười đi đến nắm lấy tay tôi.
“Con là đúng không? Mẹ là mẹ đây, mẹ bố đến đón con đi dự đám tang bà nội con.”
“Bên thầy cô bà ngoại con, ta chào hỏi rồi, tối phải kịp chuyến bay, mau đi bố mẹ thôi.”
Tuy lòng tôi lờ mờ người phụ nữ trước mặt là mẹ tôi, nhưng sâu thẳm tiềm thức tôi lại có chút bài xích bà .
không phải vì ngay từ khi tôi sinh ra, bà vứt bỏ tôi.
Tôi là không thích thân cận những người không quen lắm, bà vừa đến kéo tôi, tôi không vui.
Bố tôi dường nhìn ra sự kháng cự tôi, liền cúi người xuống, nhẹ giọng tôi: “ , đừng sợ, bố mẹ thật sự là bố mẹ con mà, con xem, con giống bố đến nhường nào?”
“Nếu con vẫn không tin, ta gọi điện bà ngoại nhé?”
Tôi lùi lại hai bước, quay nhìn Tráng Tráng.
Tráng Tráng ghé tai tôi : “Người đàn ông đó, hình đúng là giống .”
Chuyện này tôi đương nhiên , tôi là không đi mà thôi.
Nhưng đưa tôi đến phòng việc thầy cô giáo, gọi điện bà ngoại.
Bà ngoại tôi, bà nội tôi qua đời, nhà Thẩm coi trọng quy củ, tôi là cháu gái trưởng, trưởng bối tộc yêu cầu bố mẹ tôi nhất định phải đưa tôi , tham dự đám tang bà nội.
Bà bảo tôi: “ ngoan, lắm là một tuần thôi, bố mẹ con sẽ đưa con .”
“Đến lúc đó, bà ngoại đi đón con, được không?”
Tôi mình không đi thì không được, không bà ngoại khó xử, bèn gật .
Đi theo bố mẹ đến tỉnh , tham dự đám tang bà nội.
Bên hàng nhà bố có nhiều người, không nhà bà ngoại tôi, có mấy người.
Tôi cứ nghĩ mọi người sẽ không thích tôi.
Không ngờ hình đều không chuyện tôi có ba mắt, khen bà ngoại nuôi tôi tốt, nhìn cái là ngay con bố tôi.
giữ tôi lại phố để đi học, không tôi nữa.
Bố mẹ tôi vậy mà cười , đợi tang lễ xong sẽ đi thủ tục chuyển trường tôi.
lòng tôi sợ hãi vô , tôi không đến phố đi học, không rời xa bà ngoại.
Cả nhà ai nấy đều có vẻ vui, có tôi đứng im lặng, cúi không lời nào.
lúc tôi đang nghĩ thế nào để có thể thuận lợi trở cái làng nhỏ mà tôi lớn lên từ bé, một bàn tay nhỏ mềm mại nắm lấy tay tôi.