Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/2g10Zf0g6q
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Y tá cúi tra cứu một lúc thông báo với tôi:
“Vị thân nhân này, cô có nhớ nhầm không? Lâm Gia Bảo là m.á.u B. m.á.u của cô không phù hợp với ấy.”
m.á.u B?
Tôi đã nhiều lần cùng Trần Nghiên đi khám thai, nên nhớ rõ chị ta là m.á.u A, còn anh tôi là m.á.u O. Hai người này sao có sinh ra m.á.u B ?
nên có lẽ Gia Bảo không phải của anh tôi.
Sau không yên cảm ơn y tá, tôi tìm ghế ngồi xuống. muốn , muốn khóc.
Kiếp trước chính đứa này mà mẹ tôi đã làm cho nó. Lâm Gia Bảo đủ mười bốn tuổi miễn trách nhiệm hình sự. Cuối cùng, tất cả những gì bà làm lại là giống của nhà người ta. Nghĩ mà châm biếm.
Dù tôi cơ bản có khẳng định Gia Bảo không phải ruột của anh tôi, việc gì cũng phải có bằng . Bằng duy nhất chính là xét nghiệm ADN.
Tôi ổn định cảm xúc, chạy thẳng tới phòng phẫu thuật.
Không Trần Nghiên tìm người nào hiến máu. tôi đến thì ca phẫu thuật của Gia Bảo đã kết thúc.
Mẹ tôi tôi thì mắng như mưa trút nước.
“Lâm Tịch, chị mày đã kể với tao , mày đúng là vô lương tâm! Ngay cả ruột mình cũng c.h.ế.t không cứu. Bình thường anh chị mày tốt với mày như , sao mày lại lang dạ sói đến thế?! Nếu không phải chị mày bỏ tiền tìm người hiến máu, Gia Bảo nhà ta vẫn còn nằm trong đó chịu tội.”
Trần Nghiên đứng bên cạnh hả hê.
Chị ta thậm chí còn thêm dầu vào lửa:
“Mẹ ơi, mẹ không đâu, suýt quỳ xuống cầu xin Lâm Tịch đấy. nó không chỉ thờ ơ, còn nói nếu Gia Bảo qua không thì đó là số của gì đó.”
Chị ta vờ lau nước mắt ở khóe mắt, cường điệu tính kế tôi.
Mẹ tôi càng tức giận. Ngày thường bà yêu thương đứa này nhất, Gia Bảo chỉ cần mở miệng muốn gì, bà đều sai tôi đi mua. Dù là hộp cherry hai ba trăm, hay bộ lego năm sáu trăm. Bà chẳng bao giờ quan tâm tôi có tiền hay không, có mua hay không. Muốn tiền tôi chi tiêu cho gia đình anh tôi.
Còn anh tôi Trần Nghiên. gọi là tốt với tôi trong miệng mẹ tôi chỉ là đồng ý tôi ở nhà.
Mẹ tôi là bảo mẫu già của bọn họ. Tôi là bảo mẫu trẻ của bọn họ.
Nghĩ đến đây, tôi không khỏi châm biếm nhe răng .
Mẹ tôi mặt càng đen. Bà lập tức quyết định:
“Mày đã không chịu hiến m.á.u cho Gia Bảo thì tiền phí của Gia Bảo mày phải đi đóng. Gia Bảo chịu tội, mày làm cô dù soa cũng phải hiện tâm .”
7
người ta bất lực thực sự sẽ tức tới bật . Cha mẹ Gia Bảo c.h.ế.t hay sao mà cần người làm cô như tôi phải đóng phí cho nó?
Nhìn lại anh tôi Trần Nghiên đều tỏ vẻ chờ đợi tôi đi trả tiền. Trần Nghiên thậm chí còn thúc giục tôi một cách thiếu kiên nhẫn:
“Cô nhanh lên đi, y tá đã giục chúng ta mấy lần .”
Tôi nén cơn tức giận trong . Mặt làm ra vẻ khó xử:
“ bây giờ trong tay em không có tiền.
Em đưa tiền sinh hoạt gia đình, bây giờ tay chỉ còn một nghìn tiền ăn thôi. Em còn muốn mượn chị chút tiền ăn…”
Trần Nghiên hoàn toàn không tin, chị ta phì một tiếng:
“Tôi đã hỏi từ lâu , lương cô một tháng sáu nghìn. Trừ bốn nghìn đưa nhà, trong tay còn hai nghìn. Cô chỉ có một mình, tiêu đâu cho ? Chắc chắn dành không ít tiền.”
Hóa ra đang nhắm đến tiền tiết kiệm của tôi. Trong tay tôi quả thực có tiền tiết kiệm. biểu hiện công việc tốt, năm thứ hai trong công ty tôi đã thành công thăng chức tăng lương, lương cũng tăng gấp đôi. chuyện mẹ tôi đòi tiền sinh hoạt gia đình làm tôi lạnh nên tôi không nói với bà chuyện này. Cũng dặn nhân sự công ty, nếu có ai hỏi về lương tôi thì vẫn nói giống như trước.
Mỗi tháng ngoài đưa mẹ tôi bốn nghìn, tôi cũng tiết kiệm không ít. Ban tôi định tích đủ tiền đặt cọc sẽ đón mẹ tôi đi, tránh cho bà ngày ngày ở nhà bị khinh thường. Bây giờ tôi chỉ muốn tát một vào mặt tôi ở kiếp trước đã có suy nghĩ như .
Trước đến tôi đã nhờ bạn thân vờ mượn tiền mua nhà mà vay tiền tôi, chuyển tiền dành cho cô ấy. Sau mẹ tôi kiểm tra thẻ ngân hàng ví điện tử của tôi, bà mới tin tôi thực sự không có tiền.
Bà tức giận đến mức đập vào tôi một :
“Mày bị ngu hả, cho người khác mượn tiền mua nhà? Mày có tiền nhàn rỗi thì chi bằng dành cho Gia Bảo. Bây giờ mày đi đòi tiền về ngay!”
Tôi không đứng yên tại chỗ như mọi mà linh hoạt lùi lại mấy bước, khổ lắc :
“Không đòi , cô ấy đã giao tiền , trong tay cũng không có tiền.”
Mẹ tôi không cam , vẫn muốn bảo tôi đi đòi tiền. Lúc này y tá lại đến giục đóng tiền. không trốn tránh, anh tôi bất đắc dĩ chỉ có theo y tá đi đóng tiền.
lại mẹ tôi Trần Nghiên châm chọc mỉa mai tôi. Tôi làm lơ, chỉ tính toán làm sao lấy tóc của anh tôi Gia Bảo.
Không ngờ cơ hội đến rất nhanh.
8
Kéo dài mấy tiếng sau, ca phẫu thuật của Gia Bảo cuối cùng cũng xong. Mấy người mẹ tôi thở phào một . tôi đây mới chỉ là bắt .
Quả nhiên, bác sĩ ra đã thông báo một loạt vấn đề di có phát sinh về sau.
Di của Gia Bảo lần này còn nghiêm trọng hơn kiếp trước. Vốn dĩ nhọt đã viêm, mẹ tôi lại tẩm bổ quá mức cho nó, kết quả triệu viêm càng nghiêm trọng hơn.
Tuy nhiên bọn họ không tâm, còn cảm là vấn đề của .
Mẹ tôi là người tiên la lên:
“ dạ đen tối, phẫu thuật cũng đã xong mà còn nguyền rủa tôi. Tôi các người muốn lừa tiền nhà tôi thì có!”
Trần Nghiên cũng chỉ vào mũi bác sĩ mà chửi:
“Đám lang băm các người, tôi mà có chuyện gì thì các người không yên với tôi đâu!”
Anh tôi mặt u ám không nói một câu, rõ ràng cũng là ngầm chấp nhận lời của mẹ tôi Trần Nghiên.
Trong nhận thức của bọn họ, trả tiền phẫu thuật , phải đảm bảo sức khỏe. bọn họ không nghĩ, nếu không phải bọn họ chậm trễ lâu như , Gia Bảo sẽ đến mức này sao?
Bác sĩ mệt mỏi nhăn mặt giải thích nguyên nhân cho bọn họ. họ vẫn không ơn.
Nhân lúc bọn họ ầm ĩ la hét, tôi lén chạy vào phòng lặng lẽ giật mấy sợi tóc của Gia Bảo.
Bảo quản cẩn thận xong, tôi lại lại gần anh tôi:
“Anh, anh khuyên chị với mẹ đi, trong la hét ầm ĩ như quá bất lịch sự.”
Tôi nói kéo tay anh ta về phía bác sĩ.
Anh tôi liếc tôi một , đưa tay đẩy tôi:
“ thứ chân ngoài dài hơn chân trong, không giúp chị mày còn đến quản tao.”
Tôi vờ bị anh ta đẩy loạng choạng, không vững nên ngã về phía anh ta, sau đó nhanh mắt nhanh tay nắm chặt tóc anh ta giật một .
Anh tôi đau đớn nhảy lên, trực tiếp định đá tôi một :
“Lâm Tịch, mày muốn c.h.ế.t à!”