Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/9UrKiE18CY
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Tôi chọn đúng thời cơ lùi về hướng Trần Nghiên. Cú đá của anh tôi đá lưng Trần Nghiên một cách chính xác, khiến ta loạng choạng một ngã khụy xuống đất.
Trần Nghiên khóc thét mắng to một tiếng. Tình cảnh trong lúc nhất thời hỗn loạn vô cùng.
Tôi nắm chặt sợi tóc giữa các ngón tay, đứng bên cạnh giả vờ luống cuống tay chân.
Tất cả trò hề này thúc sau bảo vệ viện đến.
Nhìn mấy anh bảo vệ cao to, cuối cùng mấy người anh tôi cũng im , là miệng vẫn nói xấu viện.
Tôi lạnh nhạt nhìn, bọn họ chính là những kẻ không có xương, bắt nạt kẻ yếu, sợ hãi kẻ mạnh như vậy.
Đúng lúc Gia Bảo cũng tỉnh, mấy người mượn cơ hội này tìm bậc thang cho .
Tôi lý do mua cơm rời khỏi phòng .
Sau ra , đầu tiên tôi đến khoa xét nghiệm, chọn quả kiểm tra nhanh nhất xong, tôi trực tiếp về nhà.
Còn bọn họ có cơm ăn hay không, không liên quan đến tôi.
9
Trải qua mươi bốn tiếng chờ đợi, cuối cùng tôi cũng được quả. Quả nhiên Gia Bảo không phải của anh tôi!
Nắm chặt quả xét nghiệm trong tay, trong đầu tôi đã có kế hoạch mới. Tuy nhiên trước đó, tôi phải ra trước. Lý do cũng có sẵn, tiết kiệm tiền cho Gia Bảo.
Lợi dụng lúc nhà không có ai, tôi tìm ty nhà nhanh chóng dọn .
Trong lúc đó, mấy người mẹ tôi gọi mấy cuộc thoại. Tôi đều đối phó cho xong.
Để không khiến bọn họ nghi ngờ, cứ cách đôi ba hôm tôi lại ít tiền cho mẹ tôi, vậy nên bọn họ cũng là tin thật, tưởng tôi không đến viện là đang tăng ca ty kiếm tiền.
Mấy người mẹ tôi ước tôi ty làm trâu ngựa, thêm tiền về nhà, vậy nên chửi rủa mấy câu rồi tha cho tôi.
Cho đến nửa tháng sau Gia Bảo xuất viện. Mẹ tôi và Trần Nghiên về nhà mới phát hiện tôi đã đi.
“Mày c.h.ế.t xó nào rồi? Hôm nay Gia Bảo xuất viện, mày làm không đến đón thì thôi, bọn tao về nhà cơm nóng canh nóng cũng không chuẩn bị.”
Lúc tôi nhận thoại của mẹ còn đang tăng ca ty. Tay tôi không rảnh, miệng lạnh lùng nói:
“Có việc thì nói, bận lắm.”
Mẹ tôi sững sờ, cách mười mấy giây mới lên tiếng:
“Thái độ của mày kiểu đấy? Bây giờ cút về đây ngay. Trên đường mua cho Gia Bảo chút bổ dưỡng.”
Bà đọc tên từng món bổ dưỡng, toàn là hàng hiệu đắt tiền. Thế này là định khiến tôi coi tiền như rác rồi.
Ban đầu tôi không định về, nhưng nghĩ đến việc của tôi chưa tách ra. Đúng lúc lợi dụng cơ hội này giải quyết luôn.
Thế là tôi bỏ mấy tệ mua từ chỗ thu phế liệu mấy vỏ hộp bổ dưỡng cao cấp rồi nhét nhái mang về nhà.
Ban đầu mẹ tôi sắc u ám, thấy tôi tay đầy thì sắc mới tốt lên.
Bà không thèm nhìn một đã cướp đống nhái trong tay tôi, mang thẳng về phòng .
Anh tôi và Trần Nghiên đều ngồi phòng khách. Thấy tôi , Trần Nghiên liếc mắt với anh tôi.
10
Anh tôi ho một tiếng, ấp úng nói:
“Tiểu Hi à, tình hình Gia Bảo em cũng biết đó. Bác sĩ nói thân thể nó còn cần rất nhiều tiền dưỡng . Anh với dâu em kiếm cũng không nhiều, mẹ lớn tuổi rồi cũng không tìm được việc. Nhưng chúng ta cũng không thể nhìn Gia Bảo c.h.ế.t mà không cứu.”
Tôi im không nói, yên chờ anh ta nói tiếp.
Trần Nghiên là người tính tình nóng nảy, trực tiếp giành lời nói:
“ tìm cho em một việc tốt. Quê có người muốn xung hỉ cho trai ốm đau, không đăng ký, tổ chức hôn lễ một . Em cần qua đó làm một dâu là có thể kiếm năm vạn. Thế này còn hơn em mệt c.h.ế.t mệt sống một tháng kiếm được mấy nghìn. Em là ruột của Gia Bảo, nó cần tiền, em chắc chắn cũng phải đóng góp sức.”
Tôi khí huyết xông lên đầu.
Lúc theo anh tôi đi đón dâu tôi có đến quê của Trần Nghiên một . Đó là vùng núi xa xôi hẻo lánh. Người địa phương thờ phụng hôn nhân sự thực, cần tổ chức tiệc rượu là hôn, hoàn toàn không quan tâm có đăng ký hay không.
Tôi dám đảm bảo, tổ chức xong hôn lễ tôi sẽ không thể rời khỏi thôn đó. Cũng có kẻ ngu như anh tôi và Trần Nghiên mới tin lời trong thôn.
Cả gia đình này chi vì năm vạn mà muốn bán tôi. Đúng là không ra !
Anh tôi và Trần Nghiên vẫn đang tưởng tượng tương lai:
“Một cho năm vạn, mười là năm mươi vạn. dâu nói rồi, xung quanh thôn bọn đều thịnh hành cách xung hỉ cứu mạng này. Đến lúc đó chúng ta phát tài rồi.”
Trần Nghiên đắc ý tính toán cho anh tôi nghe. người hoàn toàn không định quan tâm suy nghĩ của tôi.
Nghĩ đến đây, tôi lập tức cảnh giác. Nhân lúc người còn đang mơ mộng tương lai, tôi lẽ lùi về . Lúc tay sắp chạm tay nắm thì tiếng nói u ám của mẹ tôi vang lên phía sau:
“Tiểu Hi à, chạy ?”
Tôi vừa quay đầu, trước mắt một trận đen. Nước mẹ tôi vừa đưa có vấn đề!
Trước ngất là khuôn dữ tợn của mẹ tôi:
“Vì Gia Bảo, đây là trách nhiệm của người làm là .”
11
Tôi tỉnh dậy, phát hiện bị nhốt trong phòng. Sợ tôi trốn, bọn họ còn cả thoại của tôi nữa. Không biết có phải vì quá phấn khích nên bọn họ quên kiểm tra chiếc đồng hồ đeo tay của tôi hay không. Tôi thử đồng hồ. Vẫn còn pin, thoại cũng vẫn gọi được.
Tôi không hành động liều lĩnh, nếu không ra cũng sẽ bị bắt.
Nghe động tĩnh bên , hôm nay bọn họ sẽ đi đón “cha mẹ chồng tương lai” của tôi về để kiểm hàng.
Anh trai tôi và Trần Nghiên đi chưa được bao lâu thì Gia Bảo nhà ồn ào đòi đi chơi trong tiểu khu, mẹ tôi cũng dẫn nó ra .
Đợi trong nhà im được mười phút, tôi gọi cho bạn thân, kể vắn tắt cho ấy nghe hoàn cảnh hiện tại của tôi.
Tôi lại tìm thợ thợ khóa từng mở khóa cho nhà.
“Nhà có đứa trẻ nghịch ngợm, tự nhốt trong phòng rồi. Chú ơi, đến chú đừng đi chính, đứa bé da mỏng, sợ người trong khu cười.”
Tôi cố ý tìm lý do để thợ đi từ nhỏ, như vậy tránh đụng mẹ tôi.
Thợ đến rất nhanh, tốc độ làm việc của ông ấy cũng rất nhanh. bạn thân đến đón tôi, tôi vừa mới thoát khỏi phòng. Có ấy giúp tôi canh chừng, tôi lao phòng mẹ tìm ra sổ mà bà giấu. Sau đó trước mẹ tôi, tôi nghênh ngang bước ra khỏi cổng tiểu khu.
Mẹ tôi tức giận đến giơ chân. Nhưng bà dẫn theo một đứa trẻ, cũng không thể làm được chúng tôi.
Tôi vội vàng mang đến an . Trong lúc đó nhận được thoại của mẹ tôi.
“Lâm Tịch, mày nhà cướp bóc à!”
Mẹ tôi vừa mở miệng đã đội cho tôi một nón to. Tôi không hấp tấp mà trả lời:
“Mẹ, mẹ đừng dùng từ bừa bãi. bị nhốt trong nhà của chính , tìm người đến mở khóa thay khóa mới, làm sao gọi là cướp được?”
Mẹ tôi á , quay đầu lại la lối:
“Mày trộm sổ của tao, tao sẽ báo an bắt mày!”