Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/5VLeBgNLyV
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Nhưng vẫn tức giận, tôi lấy điện thoại ra, thẳng tay chặn tài khoản bạn bè .
6
Ngày hôm sau là cuối tuần, vừa tan học, lớp học gần như vắng tanh.
đến tôi, chống tay bàn, xuống:
“Tại sao chặn anh?”
“Thích thì chặn thôi, cần lý do à?”
Tôi đầu Đào:
“ thôi, ăn cơm.”
ngờ dài, chắn ngay lối ra tôi.
Anh , gật đầu với Đào:
“ , anh chuyện riêng muốn với Giang Vân.”
Đào do dự chút, rồi dưới nụ cười lịch sự anh, cầm túi :
“Vậy Giang Giang, hai cứ chuyện, mình về ký túc xá nhé!”
Đồ phản bội!
Tôi nghiến răng, trừng mắt bóng lưng chạy trốn như bay ấy.
Lúc này, lớp học trống trơn, Đào cẩn thận đóng cửa khi .
Ánh hoàng hôn dần buông, ánh sáng vàng đỏ cửa sổ chiếu vào, phủ khuôn , làm gương vốn lạnh lùng anh thoáng chút ấm áp.
Thấy tôi đầu gì, anh tiến thêm , gần đến mức tôi thể thấy từng sợi lông tơ nhỏ trên anh.
Chết tiệt, da anh này thật đẹp.
Tôi ghen tị nghĩ thầm, thì nghe anh giọng hỏi:
“Thật sự ghét anh đến vậy sao?”
mùi hương nhè cây tùng lan tỏa anh.
tôi bỗng dưng nóng , vội vàng lùi chút:
“Đúng , đã biết tôi ghét mà tới gần, anh bị——”
Lời chưa kịp hết, điện thoại bỗng reo .
Bầu khí mập mờ trong tích tắc tan biến.
Anh liếc tôi cái, rồi nhấn nút nghe, bật loa ngoài.
Bên kia vang giọng dịu dàng quen thuộc Trình Vi:
“A , được giải nhất trong buổi biểu diễn hôm nay! Tối nay tiệc mừng, ba mẹ và thầy đều sẽ đến, anh cũng tới nhé. Địa chỉ khách sạn sẽ gửi qua WeChat cho anh.”
Cuộc gọi kết thúc.
Tôi nghiến răng, anh cười lạnh:
“Hóa ra khi , hai xưng hô thân mật cơ đấy.”
mắt tôi, gì.
Tôi tiếp tục giọng châm chọc:
“ mau , đừng để nhà nghệ sĩ lớn chúng ta phải chờ lâu, tiệc mừng giải nhất mà.”
Anh .
Tôi hít sâu hơi, đầu nhét sách môn tự chọn vào balo.
Nhưng vừa được vài , trở , giữ lấy cổ tay tôi.
Chỉ lực kéo , anh đã lôi tôi đứng dậy.
Tôi hoảng hốt:
“Anh làm gì ?!”
“Đưa cùng.”
Ngồi trong xe taxi, tôi cố nhịn nhưng cuối cùng vẫn kìm được:
“ , tôi rất ghét ta.”
Anh sang tôi, ánh mắt thoáng ý cười:
“Ừ, anh biết.”
Tôi ngẩn :
“ mà anh dám dẫn tôi theo? sợ tôi làm loạn tiệc mừng ta sao?!”