Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
225
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Rồi lập tức hối hận.
Bởi vì Chu nắm lấy cổ tôi, kéo cao giữ trên .
Cả người anh áp sát xuống, đôi sâu thẳm tôi:
“Vậy tiếp theo, em phải sao cho anh nghe thật hay.”
11
Kỳ nghỉ đông sắp đến.
Chiều hôm đó, môn thi chuyên ngành quan trọng nhất kết thúc, ngoài bắt rơi tuyết.
Tôi khỏi phòng thi, bật điện thì nhận được cuộc gọi từ Chu.
“Giang Giang, Chu có ở gần con ?”
Tôi quay , thấy Chu từ phòng thi cạnh , liền đưa điện cho anh:
“ Chu tìm anh.”
Anh cầm lấy điện , tiện xoa tôi cái.
“Em mới làm tóc xong!”
Tôi che lùi , trừng anh đầy tức giận.
Chu nhướn mày, chậm rãi chỉnh mái tóc bị anh làm rối.
Đúng lúc này, Dư Dao bạn cùng phòng của cô ấy ngang qua, đứng sững , tin vào mình.
thể trách họ, vì từ đại , tính cách của Chu càng khó gần, lạnh lùng, ít .
Chu đã nhiều lần khuyên bảo anh theo sự cởi mở, vui vẻ của tôi.
Tôi ghé tai Dư Dao nhỏ:
“Thấy chưa, tôi bảo rồi, anh ấy mê tôi lắm.”
Dư Dao rời với vẻ mặt vẫn còn ngơ ngác.
Chu đứng khẽ, nắm lấy tôi, dẫn tôi khỏi tòa nhà .
“Sáng nay ngoài quên mang điện .”
“Ừ, yên tâm, Giang Vân được tôi chăm sóc rất tốt. Tuần chúng con sẽ về nhà.”
Tôi lầm bầm trong : Chăm sóc tốt thật, đến cả bàn bếp bàn cũng tha…
đó, Chu bỗng dừng .
Tôi ngoảnh , thấy gương mặt anh dần lạnh .
“ cần bực vì ông , cứ chặn số là xong.”
Anh hờ hững:
“Nếu ông có ý kiến gì, để ông tự đến tìm tôi.”
biết Chu ở dây kia gì, nhưng Chu khẩy:
“Tôi cần.”
Anh cúp máy, tôi chớp hỏi nhỏ:
“Sao vậy?”
Chu hít sâu hơi, bất ngờ kéo tôi vào lòng.
Giữa trời tuyết rơi trắng xóa, anh tựa mặt vai tôi, nhẹ giọng :
“Lương Hạo muốn đưa anh du , rằng ông có mối quan hệ Úc.”
Tôi sững người.
Mất lúc mới tìm được giọng mình:
“Vậy anh nghĩ sao?”
“Anh nghĩ…”
Khoảnh khắc anh dừng vài giây, tôi cảm giác tim mình treo lơ lửng.
đó, tôi nghe thấy giọng anh mang chút ý :
“ mới yêu nhau, bàn chuyện yêu xa.”
12
Ngày 23 tháng Chạp, vẫy chào tạm biệt Tiểu Đào, tôi Chu rời trường.
Hai tiếng tàu cao tốc, chúng tôi đến nơi.
Trước xuống tàu, tôi đặc biệt cảnh báo:
“Chuyện chúng yêu nhau, đừng với mẹ em Chu vội.”
Anh liếc tôi cái: