Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/4L9EYvXYJ1
302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
gật đầu, đỡ tôi dậy:
“Dì cứ yên tâm.”
khỏi cửa, anh liền bế tôi .
Tôi ôm cổ anh, hỏi:
“Gần đây tôi béo không?”
“Hình như chút…”
Tôi giận dữ:
“Anh không hả?!”
“ nếu cảm nhận kỹ thì chắc do trời lạnh, em mặc nhiều đồ thôi.”
Tốt, điều đấy.
Tôi hài lòng tựa ngực anh, để anh bế về phòng.
giúp tôi cởi áo len và váy, đó đi vắt khăn ấm lau cho tôi.
lúc lâu anh quay .
anh trở , tôi đang ngồi xếp bằng trên giường, ánh mắt lờ đờ vẻ rất nghiêm túc.
“Tôi nhớ .”
Anh ngồi xuống bên cạnh tôi:
“ gì?”
Dưới tác động rượu, tôi suy nghĩ chậm hẳn, cúi đầu hồi tưởng vài giây rồi hỏi:
“Nếu anh không thích Trình Vi, vậy hôm đó tại sao sáng sớm đã sân bay đón ?”
“Anh chưa bao giờ đón .”
khẽ thở dài:
“ liên lạc với anh đã đến trường, anh tới.”
“Vậy sáng sớm hôm đó anh ngoài làm gì? Còn không lớp…”
Anh đột ngột hít sâu, đứng dậy ngoài, lát quay với hộp dài.
“Cây sáo mà em muốn, anh thấy chủ cửa hàng nhạc cụ đăng rằng về cây, không nhận đặt trước. Nên anh dậy sớm đi mua, định tặng em làm Tết.”
lẽ do phòng mở sưởi hơi nóng, hoặc mùi rượu vang pha cam trên anh quá quyến rũ.
nhận lấy hộp và đặt lưng, tôi đỏ bừng:
“Đang yên đang lành, tại sao tự dưng tặng Tết cho tôi?”
ngồi xuống, nhìn sâu mắt tôi:
“Vì anh không muốn chiến tranh lạnh với em nữa.”
“ đệ trường nghệ thuật em bịa , anh vẫn sợ em thực sự bị khác cướp đi.”
Nghe anh nhắc đến đệ, tôi ngẩn , phải lục lọi trí nhớ tìm được từng gặp vài lần như vậy.
Tôi cố gắng chối cãi để vớt vát chút mũi:
“Ai bảo bịa, đệ thật sự đã mời tôi ăn đồ ngọt. Nếu không phải anh dùng sắc đẹp dụ dỗ tôi, hừ hừ…”
Câu tôi bị anh ngắt lời.
“Hôm đó em kéo Tiểu Đào rời đi, anh đuổi theo, kịp thấy đệ dẫn bạn gái cậu căng-tin.”
!
Tôi ngạc nhiên đến mức đỏ bừng , liền xấu hổ chui chăn.
Đến không thở nổi, tôi ló , đôi tai vẫn nóng ran.
“Xin lỗi, lỗi tôi, lung tung thành thật.”
nhìn đôi mắt đang giận dỗi tôi, nhếch môi cười nhẹ.
Anh từ từ đưa tay , bắt đầu tháo từng chiếc cúc áo, động tác thong thả:
“Tuỳ em xử lý, coi như anh bồi tội, được không?”