Lưu ý: Thế giới và các tình tiết trong truyện là sản phẩm của trí tưởng tượng, đã được lý tưởng hóa nhằm phục vụ mục đích sáng tạo. Mọi sự trùng hợp với thực tế chỉ là ngẫu nhiên, không mang giá trị nghiên cứu hay đối chiếu.

Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/9UsYu4WjhY

302

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 1

trong ngày cử hành tang lễ cho chồng, tiểu tam đã dắt díu đứa con riêng mò tận đòi chia gia sản.

Mẹ chồng tôi đứng bên cạnh còn hùa theo: “Sự nghiệp gia đình thì vẫn phải có con trai nối dõi chứ.”

Tôi đành nín nhịn chịu thua rồi chấp nhận cắt một phần tài sản cho đứa con ngoài giá thú của chồng.

Vậy mà tiểu tam vẫn không vừa lòng.

vênh váo tuyên : “ Minh đã lập di chúc từ rồi, tất cả mọi thứ trong nhà này đều thuộc về con trai tôi.”

Đối mặt với tiểu tam hùng hổ cặp mẹ chồng khoanh đứng nhìn, tôi mất đúng một ngày hoàn tất mọi thủ tục chuyển nhượng.

Ai bảo thừa kế di sản thì có tiền thôi chứ, phải vẫn còn nần đó ?

Mẹ chồng lẽo đẽo theo tiểu tam công ty tiếp nhận tài chính thì c.h.ế.t lặng tại chỗ.

“Công ty lớn vậy của con trai tôi có thể thua lỗ được?”

Tôi bày ra vẻ mặt cảm thông sâu sắc: “Mấy anh ấy đúng là kiếm được bộn tiền, nhưng mẹ cũng đấy, hai nay kinh tế khó khăn nên anh ấy nóng vội muốn kiếm thêm chút nữa rồi…”

Tôn Mộng cũng tin: “ Minh nói với tôi bao nay anh kiếm được hơn chục tỷ, có thể nần được?”

Tôi nuốt lại những lời chưa nói hết vào trong bụng: “Nếu hai người không tin thì có thể tự đi mà điều , gần đây Minh đã vay tiền của không bao nhiêu họ hàng rồi.”

Người họ hàng đi mẹ chồng đòi được chia chác công ty bỗng bừng tỉnh ngộ rồi vội túm lấy áo bà.

“Tôi đã nói rồi mà, trên đời này làm có chuyện bánh từ trên trời rơi xuống! Hai tháng Minh tìm bọn tôi kêu gọi đầu tư, tôi còn cho nó vay mấy trăm triệu, các người mau trả tiền đây.”

“Đúng đó, nó cũng vay nhà tôi hơn trăm triệu. nó c.h.ế.t rồi tôi cũng không cần lãi nữa, trả lại tiền gốc cho tôi là được.”

“Còn của tôi nữa…”

Một đám họ hàng bên nhà Minh nhao nhao cả lên, biến cả quầy giao dịch ồn ào khác một chợ vỡ.

Cuối tất cả bị bảo vệ mời ra ngoài không chút khách khí.

Vừa ra , đám người ấy lại tiếp tục náo loạn trên phố.

“Thôi đừng ồn nữa, công ty của con trai tôi lớn vậy lẽ nào lại thiếu chút tiền lẻ của các người . lắm thì tôi bán quách một căn nhà đi là thừa sức trả cho các người rồi.”

Vào thời khắc mấu chốt, câu nói đanh thép của chồng đã trấn áp được cả đám đông.

Đám họ hàng lúc này mới nhận ra hình cũng có lý nên đành lủi thủi im miệng.

Đuổi được đám họ hàng kia đi rồi, mẹ chồng bèn theo tôi về biệt thự níu lấy tôi thân mật.

“An Quân à, con xem người ngoài đi cả rồi, con nói thật cho mẹ đi, chuyện nần có phải là giả không?”

“Con không hề nói dối đâu ạ!”

Tôi tỏ ra còn chân thành hơn cả mẹ chồng.

đây Minh sợ mẹ lo lắng nên không dám nói thôi. mẹ nhìn xem, bây những bán được trong nhà chúng con đều đã bán gần hết rồi, còn lại mấy bình ra vào thôi.”

Tôi mở toang cánh biệt thự, lộ ra căn nhà trống huơ trống hoác.

cả căn nhà này, một thời gian nữa cũng sẽ là của người .”

“Không thể nào, tháng Minh còn bảo sẽ mua du thuyền hạng sang cho con trai tôi cơ mà. Chắc chắn là không muốn con trai tôi được hưởng gia sản nên mới cố tình nói vậy.”

Tôn Mộng đi theo sau lưng bất chợt buột miệng.

lấy quạt quạt mũi tẹt của mình ra vẻ ghê tởm rồi đi một vòng quanh nhà, điệu bộ cứ một vị vua đi tuần lãnh thổ của mình trỏ khắp nơi.

“Thôi kệ, dọn trống cũng tốt, lúc đó tôi sẽ cho trang hoàng lại toàn bộ.”

“Đúng thế, sau này căn nhà này sẽ cho cháu đích tôn của tôi ở, không trang hoàng cho lộng lẫy một chút được.”

Mẹ chồng vội vàng tâng bốc Tôn Mộng.

Rồi bà lại quay sang phía tôi nói: “Nếu con không nỡ rời xa nơi này thì có thể ở lại làm bảo mẫu nấu cơm cho cháu trai . Bao nhiêu nay con đều sống dựa vào con trai , bây tuổi cũng đã lớn, ra ngoài tìm việc cũng dễ dàng .”

ra vẻ đang thật lòng nghĩ cho tôi.

Tôn Mộng càng đắc ý hơn, vung cố tình gạt đổ mấy chiếc bình còn sót lại trên kệ: “Ối, ngại quá, tôi trượt một .”

Tôi đau đớn tột vội ngồi thụp xuống nhặt mảnh bình đã vỡ một góc lên: “ bình này đắt tiền thế nào không, có thể…”

Tôn Mộng giằng lấy nó rồi ném thẳng xuống sàn một cách tàn nhẫn.

đừng quên bây tất cả mọi thứ trong nhà này đều là của tôi, tôi muốn xử lý thế nào thì xử lý thế đó.”

“Nếu điều thì mau giao tiền ra đây, nếu không thì lần sau không đơn giản là đập bình đâu.”

nghiêm giọng đe dọa.

mẹ chồng tìm được chỗ dựa vững chắc nên lập tức đứng về phía Tôn Mộng gây khó dễ cho tôi.

“Tôi đã nói rồi mà, công ty lớn vậy của con trai tôi không thể nói sập là sập được. Tôi khuyên tốt nhất nên ngoan ngoãn giao tiền ra đây, nếu không thì đừng trách tôi không nể tình mẹ chồng nàng dâu bao mà báo cảnh sát bắt .”

Mẹ chồng bỗng chốc lên mặt vênh váo.

“Vậy thì mẹ cứ báo cảnh sát đi!” Ném lại một câu này rồi tôi quay người bước thẳng ra .

Dưới tên tôi thực sự có đồng nào nên tôi không tin họ có thể ra được bất cứ thứ .

Tôi chân vừa đi thì chân sau cảnh sát đã gọi điện tới.

là An Quân phải không? Có người tố cáo làm giả sổ sách, ngụy tạo công tẩu tán tài sản.”

Tôi vẫn giữ thái độ hòa nhã mặc cho họ điều , kết quả là sau khi tới lui, họ phát hiện ra vấn đề cả.

Công ty đã bị một công ty khác cướp mất phần lớn mối làm ăn cả những nhân viên lâu .

Minh vì tâm trạng không vui nên lại đ.â.m ra mê mẩn đồ cổ, hắn đã dốc gần hết số vốn ít ỏi còn lại của công ty đầu tư vào mấy chiếc bình cổ.

Đúng vậy, chính là mấy chiếc bình mà Tôn Mộng đã đập vỡ đấy.

Ba tháng , công ty nhắm trúng một dự án ngon nghẻ nhưng lại không có tiền.

Thế là Minh chạy vạy khắp nơi huy động vốn, cuối mấy trăm triệu nhưng dự án lại đổ bể.

Vốn đầu tư mất trắng, Minh tức quá nên đi luôn.

mấy bình vỡ đó mà đáng giá mấy chục triệu ?”

Tôn Mộng không thể tin nổi mà trợn tròn hai mắt.

Tùy chỉnh
Danh sách chương