Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/7pkKv9dhwI

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Tôi nhìn ả ta đầy thương cảm rồi gật một cái.
“Hai năm nay Tống Minh mê mẩn đồ cổ, tôi cũng đã khuyên anh ấy rồi nhưng tiếc là anh ấy không nghe, chắc bố mẹ cũng biết rõ chuyện này phải không ạ?”
Tôi hướng ánh nhìn phía bố mẹ chồng, hai người liền quay mặt đi đầy lúng túng.
Hai năm trước, Tống Minh đã bỏ ra mười một chiếc vòng và ba một cái bát. Vì chuyện này mà tôi đã phải bố mẹ chồng nhờ khuyên can giúp.
Vậy mà mẹ chồng lại bảo trai bà ta không phải là không kiếm ra tiền, có chút sở thích nho nhỏ thì đã sao?
“Nhưng cũng không nào tiêu nhiều tiền như vậy được, phải có mang đi giám sao? Mấy thứ này nhất là do cô bày ra lừa gạt tôi, hòng chiếm đoạt tiền bạc.”
Phải công nhận rằng người có tiểu tam thì số thông minh cũng không phải dạng vừa.
có điều, với mấy mảnh vỡ đó thì ả ta biết ai giám đây.
Vả lại, cho dù có giám ra không đáng nhiều tiền như vậy thì đã sao chứ.
Dù gì thì cũng là do Tống Minh , một người thuận một người vừa bán, hóa đơn đồ cổ của hắn tôi vẫn còn giữ đây này.
không gây thêm phiền phức cho các đồng chí ở đồn cảnh sát, tôi đã đưa hóa đơn cho .
Tôn Mộng giằng ngay lấy, trừng mắt đọc đi đọc lại từng chữ một mà cũng ra được kẽ hở nào.
Mẹ chồng tức nỗi phải hít mấy hơi khí lạnh rồi mới giáng thẳng hai cái tát trời giáng mặt Tôn Mộng:
“Tôi hỏi cô sao cái cô lại tiện thế hả? Đó là mấy chục , mấy chục đó trời ơi! Cứ thế sao chổi nhà cô đập cho tan tành.”
Tôn Mộng không kiên nhẫn nổi mà đá cho mẹ chồng hai cái.
“Lúc tôi đập bà không phải cũng hả hê lắm sao?”
Mẹ chồng còn loạn tiếp nhưng lại một câu của Tôn Mộng chặn họng.
“Bà mà còn gây sự nữa thì tôi dắt đi ngay.”
Mẹ chồng vội ôm chặt cháu đích tôn lòng, nghiến răng nghiến lợi mà im bặt.
Thấy không ra được vấn đề, Tôn Mộng đảo mắt một vòng rồi nảy ra ý đồ khác.
“Coi như chuyện công ty thua lỗ là thật đi, vậy thì bất động sản dưới tên anh ta cũng phải thuộc trai tôi chứ?”
“Cô đưa sổ đỏ cho tôi, những thứ khác tôi có không cần.” Ả ta tỏ vẻ rộng lượng.
biệt thự này trị giá sáu mươi , bán đi cũng đủ cho mẹ ả ta ăn tiêu cả đời không hết.
“Tôi đã nói rồi còn gì? biệt thự đã thế chấp từ lâu rồi, chắc hai ngày tới có người tiếp quản thôi.”
Dưới ánh mắt mong chờ của ả ta, tôi nhẹ nhàng thốt ra một câu.
“Không nào, cho dù công ty tuyên bố phá sản thì chỗ ở cơ bản nhất vẫn có được giữ lại.”
Tôn Mộng rõ ràng đã có chuẩn từ trước.
Ả ta cầm tờ di chúc, hùng hổ đi cho xong thủ tục thừa kế.
“Tôi đã được người rồi, hôm nay người ta nhà, cô mau dọn dẹp đống đồ rách nát của cô đi, nếu không tôi vứt hết ra ngoài.”
Ả ta đứng ở cửa biệt thự, bộ dạng vô cùng vênh váo.
Tôi không nói nhiều lời, gỡ bức ảnh gia đình treo phòng khách xuống rồi rời đi.
Tôi chân trước vừa ra khỏi cửa thì một người mang theo đủ thứ dụng cụ rầm rộ kéo .
“Chính là chỗ này, mấy người đi đập bức tường kia cho tôi, còn mấy người kia đi cạo lớp sơn tường đi.”
“Đây là nhà của tôi, các người gì?”
Tôn Mộng đột ngột lao ra chặn ở phía trước.
Gã đàn ông xăm trổ cầm liếc nhìn ả ta từ trên xuống dưới rồi chậm rãi rút bản hợp đồng ra, giơ cho ả ta .
“Nhìn cho rõ đây, ba tháng trước Tống Minh đã thế chấp nhà này cho tôi, nói rõ là sau ba tháng không trả được tiền thì nhà thuộc tôi. Nhà của tôi thì tôi muốn xử lý thế nào là quyền của tôi.”
Gã kia vươn đẩy Tôn Mộng sang một bên rồi ra lệnh cho thợ tiếp tục việc.
Một thợ cao to lực lưỡng thèm ý Tôn Mộng đang gào thét ở bên cạnh, cứ thế cầm dụng cụ và bắt công việc.
Bụi bặm bay mù mịt nhà nhanh chóng đẩy Tôn Mộng phải lui ra ngoài.
Ả ta “phì” một tiếng, căm hận nhìn chằm chằm thợ đang việc bên , vẫn không tài nào tin nổi nhà này không còn thuộc mình.
Không lâu sau, một toán chủ nợ khác vừa hay chặn đúng Tôn Mộng và bố mẹ chồng đang dây dưa không dứt.
“Các người là người nhà của Tống Minh phải không? Anh ta đã vay của tôi hai mươi , các vị ai trả đây?”
“Cô ta, cô ta là vợ của Tống Minh, các người cô ta mà đòi.”
Tôn Mộng nghe xong liền không chút do dự thẳng phía tôi.
Tôi nhìn lại mình rồi thở dài một tiếng.
Sớm biết kịch vui cũng phải chỗ an toàn một chút.
chủ nợ còn thèm liếc mắt phía tôi mà đi thẳng chặn đường Tôn Mộng.
“Cô tưởng tôi là lũ ngốc à? Mấy ngày nay chuyện mẹ cô thừa kế sản nghiệp nhà Tống ầm ĩ cả , cô tưởng tôi dễ lừa gạt lắm sao?”
“Tôi nhận được cái gì hết, không tin thì các người cứ hỏi bố mẹ của Tống Minh mà .”
Tôn Mộng vội vàng xua , cái lắc lia lịa như muốn gãy rời.
Hai người réo tên cũng vội vàng gật lia lịa.
“Thế thì có liên quan gì tôi? Ai thừa kế di sản của Tống Minh thì người đó phải trả món nợ này.”
“Cũng không nhiều đâu, có năm mươi thôi, bán một biệt thự là có tiền ngay ấy mà.”
Đối phương còn tốt bụng hiến kế cho .
“Nhà không bán được đâu, đã thế chấp rồi, các người , còn bắt sửa sang lại rồi kia kìa.”
Tôn Mộng đau đớn thợ đang việc nhà.
Nhưng đối phương quan tâm, chặn Tôn Mộng lại đòi tiền.
“Tôi không có tiền, tôi không có quan hệ gì với Tống Minh hết, các người đi bố mẹ anh ta mà đòi. Đúng rồi, chắc chắn có tiền.”
Tôn Mộng thẳng hai vợ chồng ông bà đang co rúm ở một bên.
“Sao các người có thế? đã hứa sau này hiếu thảo với bố mẹ cơ mà, hiếu thảo của các người là thế này đây sao?”
Bố chồng không nhịn được mà tiếng chất vấn.
“Tôi lại muốn hỏi ngược lại hai người đấy, dụ dỗ một đứa bé tám tuổi đây gánh nợ cho nhà các người, rốt cuộc các người có ý đồ gì?”
“Cô nói láo! Nếu không phải cô đập vỡ mấy cái bình hoa đáng giá mấy chục thì bây giờ tôi không có tiền trả cho người ta sao?”
Mẹ chồng nhảy dựng , lại giáng cho Tôn Mộng một cái tát nảy lửa.